Một bầu rượu nối đuôi một bầu rượu thi nhau uống.
Đến cuối cùng các tửu lâu lớn còn sai người ra cửa đứng chờ, không phải để Hứa Thanh Tiêu đi vào mua rượu uống nữa, thậm chí còn mang rượu ngon thượng đẳng nhất ra.
Hứa Thanh Tiêu ban đầu trong lòng cảm thấy vui, cho đến bây giờ, toàn thân đều tỏ ra vô cùng vui sướng.
Dùng gì để giải sầu, chỉ có rượu ngon.
Hứa Thanh Tiêu ít khi uống rượu, nhưng mà lúc có hứng, rượu này so với dĩ vãng càng thơm càng thuần hơn.
Đi cả một đường, Hứa Thanh Tiêu uống không biết bao là rượu, tóm lại mấy chục bầu rượu không ít hơn.
Hứa Thanh Tiêu tiêu sái thế, cũng khiến người dân vui càng vui hơn.
Thậm chí, từng nhà đều mang rượu ngon ra, hy vọng được Hứa Thanh Tiêu nhấm nháp.
Ngày hội thi Thái Bình, Hứa Thanh Tiêu uống rượu ba ngàn, mọi người đều tận mắt chứng kiến, cho nên tất cả đều biết Hứa Thanh Tiêu yêu rượu.
Cho nên lúc bình thường mọi người cũng tự cất kỹ một ít, sợ ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện như này.
Bây giờ, Hứa Thanh Tiêu chung vui với mọi người, tất nhiên cũng hấp dẫn không ít người, bách tính, văn nhân từ phố Đông, phố Nam, phố Bắc nghe Hứa Thanh Tiêu đang ở phố Tây, đua nhau chạy đến.
Muốn tận mắt nhìn phong thái của vị tân hầu gia của Đại Ngụy này.
Ở giữa đường.
Hứa Thanh Tiêu uống thêm một vò rượu vào bụng, trên mặt có chút say, nhưng tinh thần lại vô cùng vui vẻ.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu giãn giãn eo, không nhịn được bắt đầu ngâm thơ.
"Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù dao trực thượng cửu vạn lý. "
"Giả lệnh phong hiết thời hạ lai, do năng bá khước thương minh thủy. "
(Dịch thơ: Đại bàng sải cánh bay theo gió
Vút bay như lốc cửu lý vạn khơi
Giá như gió ngừng thì bay xuống,
Vẫn đủ sức khuấy động cả biển xanh.)
Đoàng.
Hứa Thanh Tiêu vừa mới ngâm thơ xong, trong nháy mắt, đủ loại dị tượng nổi lên, tài khí như biển tụ hết trên bầu trời, hoá thành gió xuân, ấm cả lòng người.
Thiên cổ.
Thiên cổ.
Đay là một bài thiên cổ danh thi đấy, bài lúc trước là hợp tình hợp ý, nhưng bài này không phải hợp tình hợp ý, mà là thiên cổ danh thơ hàng thật giá thật đó.
Dân chúng kích động, nắm chặt tay, nhìn Hứa Thanh Tiêu xuất sắc đến thế, bọn họ sao lại không hưng phấn, vui sướng được? Sao lại không kính nể vị tân hầu gia này?
Lại một bầu rượu nữa.
Hứa Thanh Tiêu cao giọng nói.
"Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên."
"Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên."
"Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ."
"Cao bất xử thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian."
(Dịch thơ: Trăng có từ bao thuở
Nâng chén hỏi trời cao
Đêm nay nơi thiên cung nguyệt điện
Chẳng biết thuộc năm nào
Ta muốn bay về theo gió
Chỉ sợ lầu quỳnh gác ngọc
Cao thẳm rét nhường bao
Múa nhảy mừng vui bóng nguyệt
Cõi trần thích thú hơn nhiều.)
Đùng.
Dị tượng càng chói loà hơn xuất hiện.
Thơ thành thiên cổ.
Thiên cổ! Thiên cổ! Lại là thiên cổ.
Dân chúng đi theo sau Hứa Thanh Tiêu, kích động và tự hào ở trên mặt càng đậm hơn.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn đang làm thơ.
"Thành khuyết phụ tam tần, phong yên vọng ngũ tân."
"Dữ quân ly biệt ý, đồng thị hoạn du nhân."
"Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược bỉ lân."
(Dịch thơ:Tường thành gìn giữ đất Tam Tần,
Gió khói trông vời chốn Ngũ tân.
Cùng với ai kia tình cách biệt,
Ðều là đường hoạn kiếp du nhân.
Khắp trong biển, còn người tri kỷ
Ở góc trời, như xóm láng gần.)
Lại một bài thiên cổ danh thi nữa.
Hứa Thanh Tiêu như buông lơi bản thân vậy, một bầu rượu, một bài thơ, chúc mừng năm mới đến đây.
Mà trong lúc này.
Ở trong văn cung Đại Ngụy.
So sánh với cảnh ngoài kia, bên trong Văn cung có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Dù sao Văn cung cũng không thích ngày lễ tết gì, bọn họ càng thích yên tĩnh hơn, tất nhiên việc giăng đèn kết hoa vẫn cần thiết rồi.
Nhưng chuyện hôm nay khiến bọn họ không cười nổi, cũng không có hứng làm gì hết.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng Văn Chung vang lên không ngừng, tiếng chuông không lớn, nhưng cũng đủ để đám người trong Văn cung nghe thấy, trong thoáng chốc đã khiến rất nhiều nho sinh hiếu kỳ.
Nhưng mà rất mau bọn họ đã biết xảy ra chuyện gì rồi.
Hứa Thanh Tiêu say rượu làm thơ, thơ thành thiên cổ, một bầu rượu, một thiên cổ.
Chuyện này truyền ra khắp Văn cung, loáng một cái, tâm trạng mọi người càng phức tạp hơn.
Bên trong cung điện.
Ánh mắt của Khương nho cực kỳ bình tĩnh, trong lời nói có vẻ hơi coi thường.
"Thơ thành thiên cổ để làm gì?"
"Một ngàn bài thơ thì nó cũng chẳng thành Thánh được!"
Khương nho nói, tỏ ra vô cùng khinh miệt và coi thường.
Nhưng lão cũng lấy giấy tuyên ra, nhấc bút lên, cũng bắt đầu làm thơ.
Nói thế thôi nhưng lão cũng muốn viết thơ, để nói lên những điều mình ấp ủ, với cả chèn ép sự kiêu ngạo của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng lão mới đặt bút lên thôi.
Đoàng đoàng đoàng!
Một tiếng nổ khủng khiếp ập đến, bên trong điện có không ít nho sinh nghe thấy tiếng vang này, lập tức kích động.
"Khương nho, ngài giỏi quá, vừa dứt bút cái là có dị tượng như này, tiếng nghe như tiếng sấm sét, thơ này của ngài chắc chắn là thiên cổ danh thi."
Có nho sinh mở miệng tán dương Khương nho.
Nhưng còn chưa để đám người này phản ứng lại.
Đùng đoàng đoàng!
Từng tiếng nổ như tiếng sấm rền, mỗi một tiếng đều khiến đám người này giật bắn cả mình.
Hơn nữa nghe xong cũng không phải tiếng dị tượng nào hết.
Rất nhanh thôi, từ ngoài có tiếng người vọng vào.
"Không hay rồi, không hay rồi, bên ngoài có mấy trăm đứa ranh con tụ lại, bọn nó đang đốt pháo, đốt pháo cực lớn, có Đại Nho nào ra mặt ngăn bọn nó lại với."
"Đám ranh con này, đang đốt pháo ném vào Văn cung chúng ta."
Đùng đùng.
Tiếng nói vừa dứt, lại kéo theo một loạt tiếng pháo nổ.
Sao đó hàng loạt tiếng chửi rủa vang lên.
"Ai đánh lén bản nho đấy?"
"Tay của ta, ối ối."
Tiếng kêu thảm vang lên, là tiếng của một vị Đại Nho của Chu Thánh nhất mạch.
"Láo xược!"
"Đám ranh con nhà các ngươi cút hết đi."
Ngay đó, Khương nho hét lớn một tiếng, tức giận la mắng đám oắt con này.
Nhưng sau đó.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hơn mười tiếng nổ vang như tiếng sấm, trong đó còn kèm theo tiếng nói non nớt và ngang ngược.
"Các bằng hữu, nổ to lên, nổ điếc tai đám lão già bất tử này đi!"
"Không đủ pháo đốt á, bản đại vương có đầy, mau mau mau lên, nổ tiếp đi."
"Chạy mau, có người tới, đừng để bị tóm, lát nữa quay lại đốt tiếp."
Tiếng Lý Phạm vang lên, tự xưng làm chỉ huy.
Khiến đám Đại Nho trong văn cung Đại Ngụy tức suýt chết.
Cứ thế.
Tiếng đốt pháo ở Văn cung Đại Ngụy vang lên không ngừng.
Mãi cho đến giờ dần ba khắc.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi phố Tây, uống cũng tận hứng rồi.
Đồng thời, không biết từ lúc nào cũng đi đến Đào Hoa am.
Mà cùng lúc đó.
Có một con khoái mã cấp tốc chạy vào kinh đô, mang theo một bản tấu chương dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong hoàng cung, có vẻ vô cùng sốt ruột lo âu.