"Trò dẫn bạn đến văn cung Đại Ngụy, đứng trước cửa vào văn cung Đại Ngụy đốt pháo, muốn chơi thế nào thì chơi."
"Nếu có người nào quát các trò, thì các trò cứ ném pháo vào, dám bắt nạt các trò, thì các trò đi báo quan, bảo người trong Văn cung bắt nạt trẻ con."
"Quay về bảo với cha mẹ các trò, nhớ kỹ, nếu bọn họ có gặng hỏi thì các trò chạy, bọn họ có đuổi theo thì các ngươi tiếp tục nổ pháo."
"Nếu bắt được các trò thật thì các trò phải gọi người lớn đến, nghe chưa?"
Hứa Thanh Tiêu nói rất là chân thành.
Lý Phạm nghe xong càng hưng phấn hơn, con mẹ nó nghe kích thích quá.
Hơn nữa ngẫm cũng thấy đúng, Văn cung Đại Ngụy thường ngày đều rất yên tĩnh, cho dù là tết đến xuân sang cũng vô cùng yên tĩnh.
Đám người đọc sách này, ngày thường cả đám đều đặc biệt cứng nhắc, mình đây đốt pháo ở trước cửa nhà mấy lão đó, đúng là quá kích thích luôn.
"Dạ, lão sư, học trò biết rồi, giờ trò sẽ gọi bạn đến ngay."
Lý Phạm hưng phấn nói.
"Được rồi đi thôi, chơi về muộn cũng được, nhưng mà nhớ kỹ, tuyệt đối không được ngã làm bị thương chính mình nhé."
"Lúc các trò về muộn thì nói với cha mẹ là ta cho phép các trò hôm nay được chơi muộn hơn một chút, không đi qua Văn cung Đại Ngụy, đừng nói do lão sư sai bảo là được."
"Hiểu chưa nào?"
Hứa Thanh Tiêu vỗ vỗ đầu Lý Phạm nói.
"Hiểu ạ, hiểu rõ luôn, lão sư, lão sư cứ yên tâm, con có chết cũng không khai ra lão sư đâu."
Lý Phạm cười thật tươi, Hứa Thanh Tiêu cũng cười.
Thứ nhất Văn cung Đại Ngụy này đáng bị thế.
Thứ hai nếu đám nhóc con này bị Đại Nho Văn cung bắt được, dựa vào thủ đoạn của đám người Văn cung kia, đánh chắc chắn sẽ không đánh, phạt chép một ngày sách Thánh Nhân thì chắc chắn không thể thiếu rồi.
Thế cũng tốt, một công đôi việc, thứ nhất vừa giáo dục đám nhóc con này, thứ hai là khiến Văn cung Đại Ngụy tức chết, thứ ba á, đám nhóc con này khéo cũng sẽ rất ghét lũ hủ nho kia.
Một công ba việc.
Ái chà.
Mỹ mãn quá.
Đưa mắt nhìn mấy chục nhóc con cùng Lý Phạm chạy đi, Hứa Thanh Tiêu cũng đi về phố Tây.
Giờ tý hai khắc.
Là lúc đường phía phố Tây náo nhiệt nhất, cả một phố Tây, tửu lâu hai bên giăng đèn kết hoa, có không ít gánh xiếc mãi nghệ, còn có cả văn nhân nhã khách, tiếng kẻ buôn rao hàng.
Tửu lâu đều mang hết bàn trà xuống, cả đám người vui chơi giải trí, tiếng nói cười rộn ràng không ngừng, cũng có không ít người đang bàn tán chuyện ngày hôm nay, những lão bách tính cũng ra dáng bắt chước lại việc hôm nay xảy ra.
Mãi đến khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc, không ai nghĩ Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại đến đây.
Chớp mắt, mọi người đến cả gánh xiếc cũng không xem nữa, cũng không nghe thuyết thư, đồng loạt thi nhau hướng về phía Hứa Thanh Tiêu cúi đầu.
"Chúng ta bái kiến Hứa hầu gia."
Thanh âm vang dội, trên tửu lâu có không ít người đứng dậy, nhao nhao thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Nữ có nam có, không ít nữ tử còn hăng hái hơn, liên tục gọi bạn bè mình qua cùng nhau ngắm Hứa Thanh Tiêu.
Có vài người đọc sách càng cao giọng hô: "Bái kiến Hứa nho" để biểu thị sự tôn trọng của mình.
"Chư vị khách sáo rồi."
"Mọi người năm mới như ý, hôm nay không có tôn ti, mọi người đừng làm thế, tiếp tục chơi, tiếp tục uống."
Hứa Thanh Tiêu cười, cũng hướng về phía mọi người mà chắp tay đáp lễ.
Biểu hiện khiêm tốn như vậy, cũng khiến các dân chúng luôn mồm khen hay.
Tức thì, không khí lại lần nữa vui sướng hơn nữa.
"Hứa nho, hôm nay ngày Tết, ngài có định làm một bài thơ không?"
"Đúng thế, đúng thế, Hứa nho, lúc này nếu ngài làm một bài thơ thì càng rạng rỡ hơn nữa đó."
"Khoan đừng nói, Hứa nho, nếu ngài làm thơ, ngày hôm nay từ cựu nghinh tân có lẽ sẽ càng náo nhiệt hơn."
Trên đường phía Tây, rất nhiều thanh âm vang lên, có người khởi xướng đầu tiên, muốn Hứa Thanh Tiêu làm một câu thơ chúc Tết.
Theo tiếng gào to của người đọc sách, thoáng chốc, không ít dân chúng cũng thi nhau nói lời.
Ngày vui mừng thế, nếu làm thơ tất nhiên càng vui hơn rồi.
Thậm chí có người mang giấy bút ra ngay, mong mỏi Hứa Thanh Tiêu làm thơ.
Nghe lời của mọi người.
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, đúng là ngày Tết vui, để lòng người cũng phải vui theo, Hứa Thanh Tiêu đúng là cảm nhận được niềm vui vẻ của mọi người, cho nên cũng nguyện ý làm thơ.
"Đã thế, bản nho xin làm một bài, không hay mong mọi người đừng chê."
Hứa Thanh Tiêu nói.
Sau đó cầm bút lông, viết chữ lên giấy trắng.
Trong khoảng khắc ngắn, ở trên đường phía Tây, có không ít tài tử giai nhân, hoặc bách tính bình dân, đều thi nhau đưa ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ, xuân phong tống noãn nhập đồ tô. "
"Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật, tổng bả tân đào hoán cựu phù. "
( Dịch thơ: Hết một năm cũ, tiếng pháo đưa
Gió xuân thổi ấm chén rượu đồ tô
Ngàn cửa muôn nhà vừa rạng sáng
Bùa xưa thay lại, đào hồng mới chưng.)
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi viết, bài thơ này cũng không có ý sâu xa gì, chỉ là thơ chúc mừng ngày Tết mà thôi.
Nhưng cũng coi như hợp tình hợp lý.
Chỉ là khi Hứa Thanh Tiêu viết, chữ bên trong tờ giấy nhảy ngay ra ngoài, hóa thành từng chùm chữ vàng bay lên lấp loé trên bầu trời.
Không phải thiên cổ danh thi, mà một loại thơ vô cùng đặc biệt, không kém gì thơ trấn quốc, nhưng so ra thì kém thiên cổ danh thi, nhưng vì được ngày xuân năm mới ủng hộ, bài thơ này không giống như bình thường nữa.
Tài khí như biển giống gió mùa xuân, tràn vào kinh đô Đại Ngụy, khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
"Hay! Hứa nho đại tài."
"Thơ ra đã thành phi phàm, Hứa nho đúng là đại tài tuyệt thế."
"Tiện tay viết một bài thơ đã vượt qua thơ trấn quốc, thơ này mặc dù không phải thiên cổ danh thi, nhưng cũng vượt qua thiên cổ danh thi rồi."
"Hết một năm cũ, tiếng pháo đưa, gió xuân thổi ấm chén rượu đồ tô, hay lắm, hay lắm, một chén rượu đồ tô trong tay cũng vì đó mà lưu danh."
(Rượu đồ tô: Ngoài việc ăn một bữa cơm tất niên, đốt một bánh pháo, cổ nhân còn có một tập tục là cả nhà cùng uống một thứ rượu tên là Đồ Tô để phòng trừ ôn dịch.)
"Đúng là không hổ danh Hứa nho, kỳ tài này chúng ta không thể nào đuổi kịp được."
"Hứa hầu gia tuấn tú thật đó."
"Công tử như vầy, cả thế gian khó cầu, đáng tiếc, cả đời này nô gia cũng không thể lại gần Hứa hầu gia được."
"Ngươi thì thôi đi, ta khéo còn có cơ hội."
Thơ vừa ra.
Nhận được vô số lới khen thưởng của mọi người.
Hứa Thanh Tiêu không để ý đến chuyện này, mà chung vui với dân.
Hắn đi vào quán rượu, mua một bầu rượu cùng say với mọi người.
Đi trên đường lớn cùng dân chúng xem gánh xiếc, dẫn đầu khen hay, cũng hào phóng thưởng tiền.