Dân chúng đứng xung quanh, cả đám ghen tỵ đến trợn ngược cả mắt lên, ước gì nhà mình đẻ con ra ngay bây giờ.
Sẽ được Bình Loạn hầu của Đại Ngụy đấy, Thiên Địa Đại Nho trẻ tuổi nhất từ cổ chí kim tự mình đặt tên cho đó.
"Các vị như ý."
Nhìn được ánh mắt của mọi người, Hứa Thanh Tiêu chắp tay chào hai bên, cười mỉm, sau đó bước tiếp.
Hắn đi về đường phía Tây.
Bây giờ là lúc chợ đêm đang mở.
Nói thật, chín tháng này, Hứa Thanh Tiêu chưa từng đến chợ đêm của kinh thành Đại Ngụy bao giờ, cũng chưa đường đường chính chính tham gia tụ hội, hoặc du ngoạn nào.
Sau khi vào kinh đô, việc này cứ nối liền với việc nọ, theo nhau mà đến, mỗi một việc đều khiến mình khổ sở suy nghĩ không thôi.
Mỗi một chuyện đều khiến mình không có thời gian đi trải nghiệm kinh đô Đại Ngụy này cho thật kỹ.
Trước mắt, Hứa Thanh Tiêu ném hết mọi chuyện phiền lòng ra sau ót, ngược lại cũng có vẻ rất nhẹ nhõm, ý cười trên mặt cũng nhiều hơn không ít.
Cho dù chỉ nhìn mọi người vui chơi giải trí, nhóm trẻ con chơi đùa, Hứa Thanh Tiêu cũng cảm thấy rất vui.
Chẳng biết từ lúc nào, Hứa Thanh Tiêu không biết mình cảm ngộ ra được cái gì, chỉ biết cái cảm ngộ này chợt lóe lên trong óc thôi.
Cũng không biết nên nói đó là thứ gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, một tiếng nổ đùng vang lên.
Kéo theo là một vài tiếng mắng mỏ.
"Lũ nít ranh các ngươi, sao lại nổ phân trâu ở đây hả, ăn no rửng mỡ rồi à, có tin ta đến phủ quốc công cáo trạng các ngươi không?"
"Sao nổ to thế? Lại đám nhóc con các ngươi à, phân trâu nổ be bét ra rồi này."
"Đám ranh con này, thôi bỏ đi bỏ đi, tết đến xuân sang, đừng mắng bọn chúng, không may mắn đâu."
Một vài giọng nói vang lên, nhưng cũng chỉ phàn nàn vài câu, không đến nỗi chấp nhặn gì với trẻ con cả, hơn nữa hôm nay là ngày tết, thường cũng tránh mắng chửi, không là gặp xui.
Nhưng vừa nhìn cái, trong nháy mắt, đã có mấy bóng người quen thuộc xuất hiện.
Là mấy đứa nhóc Lý Phạm, cháu trai của An Quốc công, hai mươi ba mươi đứa, tập chung lại một chỗ, trên mặt rạng rỡ, có vài đứa trên người còn dính phân trâu nữa.
Đúng là cạn lời để nói rồi.
"Hứa tiên sinh?"
"Là Hứa tiên sinh kìa. "
"Hứa tiên sinh. "
Nhưng rất nhanh, đám nhóc con xúi quẩy này nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu rồi nháy mắt cái đã hét toáng lên.
Từ khi học đường Thủ Nhân được mở ra, đám nhóc con nghịch ngợm này tập trung cắp sách đến học đường Thủ Nhân học.
Hứa Thanh Tiêu không thể nào quản hết đám trẻ con nghịch như quỷ này được, chủ yếu vì không có thời gian, cho nên nhờ Trần Tinh Hà với những học sinh khác bên trong học đường đến dạy bảo chúng nó.
Cách giảng dạy của đám người Trần Tinh Hà cũng đơn giản, giống như lão sư dạy học bình thường thôi, cho nên đám quỷ sứ này mỗi ngày lên lớp đều mang theo cái dáng điệu âm u đầy chán nản.
Trái lại Hứa Thanh Tiêu lúc không bận rộn, ngẫu nhiên sẽ đến dạy bảo chúng nó, chính là cho đám này tự chơi.
Cho nên đám nhóc con này không biết tại sao lại rất thích Hứa Thanh Tiêu, dù sao so với cách dạy học truyền thống, thì cách dạy học tản mạn này của Hứa Thanh Tiêu đối với đám trẻ con tất nhiên là tốt hơn rồi.
Tất nhiên, Hứa Thanh Tiêu cũng không phải lười dạy bảo, mà chính hắn cũng có suy nghĩ riêng của mình, trên thực tế là dạy bọn trẻ một vài kỹ năng sống, thí dụ như trồng lương thực này, hoặc dạy mấy thứ liên quan đến binh pháp.
Chẳng qua cách dạy bảo không giống nhau, cho bọn chúng tự bày binh bố trận, ai là tướng quân, ai là quân sư, rồi để bọn chúng đánh với nhau, cũng coi như một cách dạy học, đám nhóc con này học cũng rất vui, còn học được đủ loại kiến thức khác nữa.
"Hứa tiên sinh, sao lão sư lại ở đây? Vừa rồi nổ có văng trúng lão sư không ạ?"
Lý Phạm chạy đến, trong tay cầm một cái túi, bên trong đều là bánh pháo lớn, chẳng trách có thể gây ra tiếng nổ lớn thế.
"Không."
"Thứ này các trò chơi ít thôi, lỡ như nổ bị thương thì không tốt đâu."
"Với cả, đừng làm ầm ĩ đến nhà người khác, muốn đốt thì về nhà mình đốt cho ông của trò nghe."
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nói.
Nhưng nói ra câu này, cả đám trẻ con chẳng biết làm sao, bọn nó cũng muốn đốt cho ông mình nghe lắm chớ, nhưng nổ xong một cái là ăn đánh liền, cho nên mới chạy ra đây.
"Ah."
"Vậy trò không chơi nữa."
Đám Lý Phạm này vẫn còn ngoan, cũng kính Hứa Thanh Tiêu, nói ngay không chơi nữa.
"Được rồi, vậy đi chơi loanh quanh rồi về nhà đi, đừng muộn quá, giờ sửu phải về nhà, biết chưa? Với cả để ý mấy đứa nhỏ này, đừng để lạc rồi bị thương đó."
Hứa Thanh Tiêu xoa đầu Lý Phạm, đồng thời cũng lấy một chiếc khăn ra lau sạch phân trâu trên mặt đám nhóc con này, trái lại cũng không phải lo gì, chẳng qua còn nhỏ tuổi quá chưa hiểu hết chuyện, nhỡ nổ cái nổ đến mình thì sao, lúc đó rắc rối to.
"Vâng, tiên sinh, vậy chúng con đi trước đây."
Lý Phạm gật gật đầu.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu nhẹ.
Nhưng chỉ mới bước một bước, bỗng Hứa Thanh Tiêu quay người lại.
"Phạm nhi."'
"Lão sư hỏi trò chuyện này."
Hứa Thanh Tiêu bí bí mật mật nói.
"Sao thế lão sư?"
Lý Phạm hơi hiếu kỳ, không biết Hứa Thanh Tiêu đột nhiên gọi bọn nó quay lại để làm gì?
"Còn pháo nào nổ vang nổ to hơn nữa không?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi dò.
"Có ạ có ạ, có pháo to hơn nữa, nhưng mà đắt lắm, một lượng bạc một cái, bọn trò góp chung được mấy lượng, đành mua pháo nhỏ hơn chơi thôi."
Nghe nói thế, Lý Phạm ngay lập tức hý hửng trả lời, thậm chí còn miêu tả pháo lớn thế nào cho Hứa Thanh Tiêu biết.
Theo miêu tả của Lý Phạm, đó đúng thật rất lớn, hơn nữa còn một lượng bạc một cái, tiền nào của ấy hả?
Sau, Hứa Thanh Tiêu rút một tờ ngân phiếu có giá trị không nhỏ, năm trăm lạng bạc ròng, kín đáo đưa cho Lý Phạm nói.
"Lão sư giao cho trò một chuyện, trò phải làm thật tốt đó."
"Gọi tất cả các bạn bè gan lớn hơn ở quốc công phủ và kinh thành đi mua pháo, lớn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, đừng tiết kiệm tiền."
"Ngày hôm nay mừng xuân năm mới, lão sư cũng tha thứ cho các ngươi chơi vui, nếu như hết tiền thì đến Đào hoa am, tìm người mượn bạc, nói là lão sư cho các con đến mượn."
"Nhưng mà, bên trong kinh đô náo nhiệt rồi, các trò tìm chỗ nào tương đối yên tĩnh chơi pháo nhé, biết chỗ nào yên tĩnh nhất không?"
Hứa Thanh Tiêu nói, đồng thời hỏi Lý Phạm.
"Cảm ơn lão sư ạ!"
"Nhưng mà yên tĩnh nhất á?"
"Lão sư, lão sư nói chỗ nào ạ, con không biết chỗ nào yên tĩnh nhất đâu."
Vừa thấy Hứa Thanh Tiêu cho tiền, hơn nữa còn bảo cho phép bọn họ mua bánh pháo to hơn, hai mươi ba mươi đứa trẻ cả đám đều hăng hái cả lên.
Sướng chết mất, nhưng không biết chỗ nào yên tĩnh nha.
"Văn cung Đại Ngụy á!"
"Thế còn không biết!"