Rất nhanh sau đó.
Hứa Thanh Tiêu lại nhặt bút lên, viết vài dòng gì đó, sau đó sai người bí mật đưa nội dung này đến tay Trần Chính Nho.
Bất luận như thế nào, chuyện nên làm vẫn phải làm.
Cứ như thế, chớp mắt, một ngày đã trôi qua.
Toàn bộ học đường Thủ Nhân đã chuyển đi sạch, tất cả đã đưa vào bên trong hầu phủ.
Nhìn học đường Thủ Nhân rỗng tuếch, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được thở dài một cái.
Hứa Thanh Tiêu không quay về hầu phủ.
Mà một người ngồi im lặng ở giữa học đường.
Cũng không phải suy nghĩ gì hết, mà chỉ ngồi yên lặng một chốc thôi.
Nghĩ kỹ lại, mình xuyên đến đây cũng đã được chín tháng rồi nhỉ?
Ngày bốn tháng ba, xuyên đến đây.
Thấm thoắt cái đã qua chín tháng rồi.
Nghiêm túc mà nghĩ, thời gian chín tháng này, mình đi một con đường đúng là vô cùng gian khổ.
Tai họa dị thuật, ban đầu mình chỉ còn sống được mười hai canh giờ, vì cầu mạng sống nên tu hành dị thuật, dính líu đến Bạch Y Môn, chọc phải Trình Lập Đông.
Sau đó vào phủ Nam Dự, ở trên hội đọc thiên cổ danh thi, cũng tính là lần đầu nổi danh, sau đó lúc thi phủ, viết An Quốc sách, vì không biết tình thế hiện tại của triều đình, bị Nữ đế đổi thánh sách Luận Thánh.
Tân học thuật khiến một vài người ở Văn cung Đại Ngụy bất mãn, sau đó rước lấy một vài thị phi, làm hại một vài người vô tội liên luỵ, phải sung quân biên cương, thậm chí chém đầu trừng trị.
Vì giải oan cho người vô tội, mình nổi giận phản đối Nghiêm Lỗi, trong tù lập Minh Ý, hiểu được tri hành hợp nhất.
Vào triều đình, chém quận vương, giết Phiên Vương, dùng tài năng trấn áp nhân tài mười nước, phế Đại Nho, dẹp nội loạn, diệt Thiên Địa Đại Nho.
Mỗi một chuyện đều khiến Đại Ngụy từ trên xuống dưới phải kinh động, bất cứ chuyện gì tiện tay đặt lên trên người khác, đều là chuyện không tầm thường gì.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều đặt trên lưng một người, ấy không hiểu sao có chút thần thoại.
Hơn nữa từ bấy đến giờ cũng chỉ mới chín tháng thôi.
Chín tháng, đối với nhiều người đọc sách đang truy luyện chuẩn bị cho cuộc chiến khoa cử, chắc trong nháy mắt đã trôi qua.
Mà đối với mình, chín tháng này so với chín năm còn dài đằng đẵng hơn.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Cũng trong lúc Hứa Thanh Tiêu ngồi im ngẫm nghĩ.
Ở bên ngoài đường vang vào tiếng pháo nổ.
Giờ tý đã qua.
Năm thứ hai Võ Xương đến rồi.
Một năm mới đến, tất cả kinh thành Đại Ngụy, rất nhiều nơi đều vang tiếng pháo nổ.
Mười lăm tháng giêng là đêm giao thừa, ngày hôm nay là tết nghinh xuân, hơn nữa hôm qua là lễ mừng sắc phong, cho nên kinh thành đã treo đầy đèn lồng đỏ từ trước, từng nhà đều có vẻ vui mừng không gì sánh bằng.
Dân chúng sẽ không muốn biết quá nhiều chuyện, chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong mắt bọn họ, đơn giản chỉ bàn tán xem cái nào đúng sai, sau đó coi đấy trở thành chủ đề nói chuyện.
Có lẽ có người sẽ biết được sắp xảy ra chuyện gì rồi, nhưng phần lớn người đều trước sau như một, chào đón năm mới đang đến.
Hứa Thanh Tiêu từ tốn đứng dậy, nghe tiếng pháo nổ vang lên từng đợt, không hiểu sao, hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Giải sầu một lát cũng tốt, hít thở bầu không khí mới mẻ một chút cũng được.
Chuyện phiền lòng trước mắt nhiều quá, cứ mãi thế cũng chẳng tốt lành gì, so với việc để dây thần kinh căng cứng ra, không bằng để nó nghỉ ngơi.
Khéo cũng ngộ ra được điều gì đó.
Ra khỏi học đường Thủ Nhân.
Ở giữa đường, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, vào lễ lớn này, có rất nhiều trẻ con không cần đi ngủ sớm, nhất là có đốt pháo nữa.
Một chuỗi pháo dài sau khi nổ xong, rải rác ở trên mặt đất có rất nhiều tép pháo nhỏ, một vài đứa trẻ nhặt pháo tép, trên tay cầm một cây hương đốt, sau đó ném tép pháo đi, cả đám nhóc con bịt lỗ tai chạy.
Đứa nhát gan hơn thì phụ trách nhặt pháo, đứa gan lớn hơn tý thì phụ trách đốt pháo, cực kỳ vui.
Nhóm người lớn thì đứng ở bên trong sân nhà mình cười nói ha hả, nhóm phụ nữ thì làm ấm rượu, trông coi con cái.
Có vài người nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, càng kích động hơn hô lớn.
"Hứa hầu gia, năm mới như ý!"
Bọn họ hết sức kích động, dù sao nhìn thấy đó cũng là Hứa Thanh Tiêu, là vị hầu gia mới của Đại Ngụy, cũng là Thiên Địa Đại Nho mới của Đại Ngụy.
Thậm chí có vài người nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, còn đưa con cháu nhà mình ra đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu đập đầu mấy cái thật to, hô câu tân xuân như ý/
"Các vị cũng như ý, trông nom con cháu thật kỹ, đừng xảy ra sơ xuất gì, để ý pháo, đừng để mình bị thương."
Nhìn người người đang vọt đến xung quanh, Hứa Thanh Tiêu nở nụ cười, đồng thời cũng không quên nhắc nhở người lớn coi chừng con cháu mình cho thật tốt, đừng xảy ra sai lầm gì.
Hứa Thanh Tiêu hiền hoà nho nhã thế, được không ít người dân khen ngợi, mặc dù bọn họ vốn có đầy hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu rồi, nhưng không ngăn bọn họ càng ca ngợi Hứa Thanh Tiêu hơn.
Từ từng ngõ từng ngách đường, tiếng chúc mừng nối dài không dứt, đồng thời cũng có người chủ động đến đây chào hỏi, sau đó có càng nhiều người đi đến.
Dù sao nhìn thấy vị hầu gia này hiền hậu như thế, đương nhiên cũng phải sang làm quen, đánh tiếng cái nhỉ.
Thậm chí có ít người còn mời Hứa Thanh Tiêu đến nhà họ ăn một bữa cơm mừng năm mới.
Tập tục ăn tết của Đại Ngụy chính là như vậy, giờ tý vừa qua, đã làm xong một bữa cơm, hơn nữa thức ăn cũng thịnh soạn, ngày bình thường có thứ gì không dám ăn giờ mang ra hết.
Cầu cát tường, hy vọng một năm mới, sau này ngày nào cũng ăn được món ngon như vậy.
Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng đều khéo léo từ chối.
"Hứa hầu gia, nhà ta vừa mới sinh được đứa con, chỗ chúng ta có phong tục, con mới sinh, cha nhìn thấy ai đầu tiên, thì nhờ người đó ban cho một cái tên."
"Mong hầu gia không chê, đặt cho con ta một cái tên."
Cũng chính lúc này, một gia chủ đi ra, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, phịch cái đã quỳ ngay trên mặt đất, khẩn cầu Hứa Thanh Tiêu đặt cho con nhà hắn một cái tên.
Người xung quanh thế thế, trong chốc lát đều vô cùng ghen tỵ, đồng thời cũng vô cùng tò mò nhìn sang Hứa Thanh Tiêu.
"Ngày hôm nay là là ngày nghênh tân (đón năm mới), dùng cái tên này không hay lắm, vậy gọi là Từ Cựu (Tạm biệt năm cũ) đi."
Hứa Thanh Tiêu nghĩ ra được một tên, nghênh tân từ cựu (Tiễn cũ đón mới) cũng hay đấy.
Người kia nghe xong vô cùng kích động đập đầu ba cái với Hứa Thanh Tiêu nói:
"Đa tạ Hầu gia, đa tạ Hầu gia."
"Mẹ nó ơi, mẹ nó ơi, Hầu gia đặt tên cho con nhà ta rồi, gọi là Từ Cựu, tổ tiên Tô gia nhà ta tích đức, tổ tiên tích đức."
Tiếng hưng phấn vang lên, người kia kích động vọt vào trong nhà, tiếng nói vang dội.