Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 886 - Chương 886: Từ Cựu Nghênh Tân, Say Rượu Làm Thơ, Trộm Nửa Ngày Sống Kiếp Phù Du (1)

Chương 886: Từ Cựu Nghênh Tân, Say Rượu Làm Thơ, Trộm Nửa Ngày Sống Kiếp Phù Du (1)

Vượt qua như thế nào? Chạy theo tỉ mỉ đến tận cùng, mỗi một chữ nhất định phải có cỡ giống nhau, nét chữ cân đối mạnh mẽ, hơn nữa từng câu trả lời phải trả lời chính xác câu hỏi đưa ra, miêu tả sao cho tinh giản xúc tích nhất.

Nếu không thì ngươi vượt qua chính mình như thế nào?

Hơn nữa còn phải được người đọc sách khắp thiên hạ ủng hộ, mình đã đắc tội người đọc sách khắp thiên hạ một lần rồi, không nhắc đến toàn bộ Chu Thánh nhất mạch đều ghét mình, có lẽ một vài người đọc sách sẽ không cổ hủ như vậy.

Nhưng ít nhất bảy tám phần sẽ không giúp mình.

Ngày hôm nay phá hủy tài khí của hàng triệu người đọc sách, đám người đọc sách này về sau chửi rủa mình thế nào, Hứa Thanh Tiêu chẳng nghĩ được gì tốt đẹp hết.

Còn trông chờ vào người đọc sách khắp thiên hạ này giúp mình á? Khéo mình thắp hương cầu nguyện còn linh hơn.

Lắc đầu.

Hứa Thanh Tiêu thở một hơi thật dài.

Chuyện thành Thánh, hiện giờ không nghĩ nổi, càng nghĩ càng thấy khó khăn, duy nhất là mất thời gian.

Dứt khoát, Hứa Thanh Tiêu gạt chuyện này sang một bên, chí ít còn thời gian ba tháng, tất cả vẫn còn cơ hội.

Chuyện Văn cung rời đi cũng để sang một bên.

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục đặt bút.

"Quốc vận."

Đúng, chuyện lớn thứ hai liên quan đến chuyện quốc vận.

Thông qua lời Nữ đế nói, Hứa Thanh Tiêu đại khái cũng nắm rõ được tính quan trọng của quốc vận rồi.

Trung châu có gốc rễ của tiên vật, Trung châu Long đỉnh hóa thành quốc vận sơn hà.

Cho nên ở trong Trung châu, một khi có người kiến quốc sẽ hình thành quốc vận, chẳng qua ban đầu thì quốc vận rất hư vô mờ mịt mà thôi.

Ưu điểm của quốc vận, nền tảng cơ bản nhất chính là đảm bảo quốc gia ngươi năm năm bội thu, mưa thuận gió hóa, không xảy ra đại tai đại nạn.

Nếu phát triển thành vương triều, sẽ hình thành đỉnh quốc vận, là có thể ổn định khí vận của giang sơn, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện tai họa lớn nào.

Từ xưa đến nay, phần lớn các quốc gia, trừ kẻ địch và đầu óc có vấn dề, thì phần lớn quốc gia cũng không vì chuyện tài nguyên có vấn đề mà bị diệt quốc.

Chẳng qua là dân ăn ít đi một tý, mặc kém đi một chút, nhưng chỉ cần có miếng ăn thì dân chúng sẽ không tạo phản, cũng không ai đi tạo phản, ngươi có làm hoàng đế thì sao, quốc gia có phát triển lên được không?

Mỗi một quốc gia hoặc vương triều chết đi, đều không tránh khỏi "thiên tai chết người" được, nói thí dụ như quận Thục kia, hiện giờ chính là kho lúa của Đại Ngụy, nếu như ở đấy đại hạn hai mươi năm xem Đại Ngụy có loạn hay không.

Thiếu lương thực, lập tức khiến thị trường khủng hoảng, lương thực quay đầu một cái còn quý hơn vàng, kẻ có tiền thì tích lương thực, người nghèo thì chết đói, nếu dân sinh oán hận cuối cùng trách ai? Còn không phải trách hoàng đế và triều đình à?

Lại có kẻ rắp tâm châm ngòi, biên không thành có.

Đây cũng chính là sao Cố Ngôn cứ giữ khư khư tiền không chịu nhả ra, vì một khi có thiên tai chết người thực thụ xuất hiện, cần tiêu tốn vô số kể bạc, trăm vạn vạn lượng bạc ròng đưa ra thì ngươi cũng ăn hết thôi.

Tất nhiên loại tai họa này là tai họa ngàn năm khó gặp, nhưng nếu quốc vận Đại Ngụy giải tán thật, cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực xấu, Cố Ngôn lúc nào cũng phải đề phòng cao độ.

Mà vương triều Đại Ngụy sau Bắc Phạt, còn có thể tồn tại được, ít nhất vẫn có thể sống lê lết được đến giờ, cũng vì quốc vận chưa tan đi.

Quốc vận này.

Suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu cũng đơn giản, Văn cung rời đi, chuyện này không được.

Thiên tai đại nạn, cũng không phải chuyện có thể cản được, cần làm nhất bây giờ là hai chuyện.

Tích lương thực, diệt ác.

Chỉ cần có lương thực, cho dù có xảy ra họa lớn nào, ít ra cũng có lương thực rồi? Ít nhất cũng được ăn một miếng cơm no?

Dân chúng cũng không tức giận ngay được, hoặc ít hoặc nhiều sẽ cho triều đình thời gian.

Cho nên chuyện lương thực nhất định phải nắm chắc, hơn nữa phải tóm lại thật chặt, đồng thời phải tích trữ lương thực theo diện rộng.

"Ra lệnh các nước dị tộc đưa một nửa số lương thực dự trữ đến Đại Ngụy."

"Quốc khố phải chi một khoản ngân lượng lớn, thu mua lương thực ở trong tay các phú thương ở khắp nơi."

"Đào đất làm kho lúa, tiến hành bảo vệ nghiêm ngặt lương thực dự trữ, đều phải xây dựng ở khắp nơi, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với tai họa."

Hứa Thanh Tiêu viết tất cả những này ra.

"Sản lượng lương thực thu được nhờ công trình guồng nước, mấy ngày nữa chắc sẽ đưa đến triều đình, đây cũng là một số lượng lớn lương thực."

"Về phần diệt ác, để Hình bộ tăng cường ở các nơi quận phủ huyện, phải trừ ma diệt ác sạch sẽ, về phần yêu ma, dám đến thì phải giết ngay."

"Đám yêu ma này cũng không dám làm loạn ngay, ban đầu chắc chỉ thăm dò thôi, cho nên phải mượn cơ hội này, không tiếc bất cứ giá nào, giết sạch yêu ma để bọn chúng phải kiêng dè."

"Như thế mới có thể ổn định được tình trạng trước mắt."

Hứa Thanh Tiêu đã chắc chắn hai chủ ý này rồi.

Một là tích trữ lương thực, một là trừ ma diệt ác.

Hai việc này, tất cả là vì củng cố quốc vận hơn, đồng thời cũng giảm bớt ảnh hưởng của việc Văn cung Đại Ngụy rời đi.

Nhưng càng nghĩ, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu thêm một đạo lý.

Vẫn chưa đủ.

Đây chỉ là làm đủ trong phạm vi khả năng của ngươi thôi.

Văn cung Đại Ngụy rời đi sẽ ảnh hưởng đến quốc vận, vượt qua khỏi phạm vi con người có thể làm được rồi.

Ngươi có nghịch thiên đến thế nào đi chăng nữa, cũng khó lòng đấu với trời lắm.

Ngẫm lại Vương Mãng và Lưu Tú kia, hơn chục vạn quân tinh nhuệ đánh không lại mấy vạn quân bình thường kìa?

(Vương Mãng là một quyền thần nhà Hán, người về sau trở thành vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân, làm gián đoạn giai đoạn nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Hán Quang Vũ Đế húy Lưu Tú, là vị Hoàng đế sáng lập triều đại Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc, đồng thời là vị Hoàng đế thứ 16 của nhà Hán.)

Đại quân của ngươi mạnh thì sao, thiên thạch đập đến, ngươi chơi lại kiểu gì?

Nói tới nói lui thì vẫn phải thành Thánh mới được.

Hứa Thanh Tiêu chậm rãi buông bút.

Bời vì càng nghĩ càng cảm thấy bất lực.

Khiến mình không thể nào nghĩ được nổi nữa.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng biết, cho dù là thế nào, mình vẫn phải đánh liều một phen, ít nhất chuyện chưa đến nước không thể nghịch thiên tìm đường sống thì mình càng không được phạm sai lầm.

"Chu Thánh nhất mạch. "

"Nếu ta thành Thánh, tất cả những chuyện các ngươi làm, ta sẽ trả lại gấp mười lần."

Hứa Thanh Tiêu cắn răng nghĩ trong lòng.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự bất lực.

Bởi vì lần này Hứa Thanh Tiêu đấu không phải với người, mà đấu với ông trời.

Bình Luận (0)
Comment