Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 885 - Chương 885: Đỉnh Quốc Vận, Nguy Cơ Lớn Đến Rồi, Chỉ Có Thành Thánh Mới Phá Được Tình Cảnh Trước Mắt (6)

Chương 885: Đỉnh Quốc Vận, Nguy Cơ Lớn Đến Rồi, Chỉ Có Thành Thánh Mới Phá Được Tình Cảnh Trước Mắt (6)

Tào nho không tiếp tục nói đến đề tài vây xung quan chuyện Hứa Thanh Tiêu thành thánh nữa.

Bởi vì chuyện này không cần thiết phải đi bàn tán.

Chuyện đó là chuyện không hợp lý.

Nói xong mấy câu kia, chúng Thiên Địa Đại Nho đua nhau gật đầu.

Sau đó bóng dáng cũng dần tan đi hết.

Lúc này.

Kinh đô Đại Ngụy.

Bên trong học đường Thủ Nhân.

Có rất người đi ra ra vào vào, chuyển tất cả đồ bên trong học đường vào trong hầu phủ.

Mà bên trong thư phòng.

Hứa Thanh Tiêu tay cầm bút lông, chậm rãi viết lên trên giấy tuyên bốn chữ:

"Cách phá cục diện."

Học đường Thủ Nhân.

Từng món đồ được dọn sang hầu phủ.

Trong thư phòng.

Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng suy tư cách phá giải cục diện trước mặt.

Văn cung Đại Ngụy không thể thoát ly nhanh như thế được, hôm qua Nữ đế mới thể hiện thiên uy, thậm chí còn nói toẹt ra chuyện Văn cung Đại Ngụy muốn rời đi, đã khiến dân chúng có lòng đề phòng rồi.

Vào giờ phút quan trọng này, văn cung Đại Ngụy muốn rời đi không bị dân chúng Đại Ngụy chửi chết mới là lạ.

Chu Thánh nhất mạch chắc chắn không sợ bị dân chúng chửi rủa, Hứa Thanh Tiêu đổi một cách suy nghĩ khác, đã biết Chu Thánh nhất mạch đang suy nghĩ cái gì.

Dùng thời gian rửa sạch hết thảy.

Chỉ cần giảm mức ảnh hưởng xuống, xong tìm đủ lý do, sau khi rời đi, im ắng một khoảng thời gian, lúc rỗi việc thì làm chút chuyện tốt, đợi đến khi dân chúng dần dần tiếp nhận rồi thì tiếp tục gây sự.

Thủ đoạn này rất đơn giản, cũng rất thực tiễn, giống y như một vài kẻ làm chuyện xấu đối mặt với áp lực của dư luận, thường sẽ đều rời khỏi tầm mắt, sau đó quyên tặng tiền tài, làm vài chuyện mang đến năng lượng tích cực.

Đợi đến khi tiếng chửi nhỏ đi lại tiếp tục xuất hiện, nên làm việc gì thì đi làm việc đó.

Kết hợp với những lời Nữ đế nói, Hứa Thanh Tiêu thiết lập thời gian văn cung Đại Ngụy rời đi là tầm khoảng ba tháng sau.

Không tính là quá nhanh, nhưng tuyệt đối không tính là quá chậm.

Nữ đế và Chu Thánh nhất mạch đã trở mặt với nhau hoàn toàn rồi, nếu đã xé rách da mặt thì cũng không cần thiết đợi chờ nữa.

Lúc sau.

Hứa Thanh Tiêu đặt bút lên giấy tuyên viết.

"Văn cung thoát ly."

Chuyện này trước mắt mà nói là chuyện lớn số một, điềm xấu Văn cung rời đi mang lại, so với tưởng tượng của Hứa Thanh Tiêu còn đáng sợ và phức tạp hơn rất nhiều.

Quốc vận hạ xuống, tính mạng Nữ đế ngàn cân treo sợi tóc, chúng sinh Đại Ngụy đối mặt với vô tận thiên tai, yêu ma xuất thế gây họa loạn cho Đại Ngụy.

Chỉ ba yếu tố này thôi đã khiến người ta nhức đầu không thôi.

Cho dù có bảo vệ được mạng Nữ đế thì chắc cũng sẽ xảy ra sai lầm, nước không thể một ngày không vua, e rằng lúc đó, Phiên Vương khắc nơi ngay lập tức ra tay, mà chính mình có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Tóm lại không thể để quốc gia không có quân vương được?

Cho nên nhất định phải chọn ra một vị vương gia kế thừa sự nghiệp thống nhất nước nhà, bằng không thì cũng không tưởng tượng nổi.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không muốn hầu vị hoàng đế khác, vất vả lắm quan hệ với Nữ đế mới gần được như vậy, giữa mọi người cũng không có vách ngăn, khiến vô số quân thần đều cùng nhau quân thần đồng tâm.

Bây giờ thay một hoàng đế khác rồi bảo mình đến hầu? Hứa Thanh Tiêu không hầu, nếu đến lúc đó thật, hắn sẽ đi ngay, thoái ẩn sơn lâm, áp dị thuật xuống rồi nghĩ cách giải quyết, nếu mà không được, vẫn có thể sống tiếp được vài năm, vài chục năm.

Không có lý nào lại đi phụ tá quân chủ mới cả.

Thiên tai chết người thì càng rắc rối hơn, công trình guồng nước có vững đến đâu cũng không chịu nổi động đất, sóng thần, lũ lụt, còn cả nạn châu chấu, đại hạn, ôn dịch, thêm mấy thứ đó vào khéo đầu mình nổ cái bùm luôn.

Đến lúc đó không cần quân địch xông đến, tự Đại Ngụy đã bị giày vò chết trước hai, ba phần rồi, đủ thứ bên trong không cung cấp nổi, như lương thảo các thứ, ngươi tranh ta giành, nói tóm lại không cần địch quốc nghĩ cách gây sự.

Nói một câu khó nghe, nếu như khắp nơi hoang tàn, thì địch quốc có muốn vào đây thật không?

Vào để làm gì? Công tác giải quyết hết hậu quả? Hay cứu khổ cứu nạn?

Về phần yêu ma loạn thế, chẳng cần nói đến nữa.

Chẳng qua chỉ là tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa mà thôi.

Vốn cho rằng tác dụng của Văn cung Đại Ngụy là tượng trưng cho tinh thần, không ngờ rằng lại ảnh hưởng sâu đến thế.

Muốn phá giải được tình hình trước mắt, vậy chỉ có một cách duy nhất.

Thành Thánh.

Đúng, chỉ có thành Thánh, thậm chí là Bán Thánh, cũng có thể xoay chuyển cuộc chiến này, hơn nữa không đơn giản chỉ có xoay.

Mà thay đổi hoàn toàn.

Chu Thánh nhất mạch còn Thánh Nhân không?

Có chắc luôn!

Hứa Thanh Tiêu có dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, nhưng Bán Thánh này e rằng chỉ treo một hơi để sống thôi, nhưng mình thì sao? Nếu như trước ngày Văn cung rời đi mình thành Thánh.

Một vị Thánh Nhân hai mươi tuổi, điều này khủng khiếp đến mức nào?

Các thế lực lớn khắp thiên hạ, sẽ đối xử với mình như thế nào?

Bản thân mình có sức mạnh thật sự để khiêu chiến Chu Thánh nhất mạch.

Ngươi nắm chín phần người đọc sách khắp thiên hạ đúng không?

Vậy được, ta tóm chặt lấy thế hệ này cộng với đời sau nữa, ta đây ít nhất còn sống được hai trăm năm, dựa theo hai mươi năm lại ra đời một thế hệ người đọc sách mới, khi ta còn sống thì có mười đời người đọc sách mới rồi.

Nhỡ đâu ta lại đột phá cảnh giới thành Á Thánh, thậm chí trở thành Văn Thánh, Chu Thánh nhất mạch các ngươi lấy gì mà đòi đấu lại ta?

Mời Chu Thánh sống lại hả?

Nếu Chu Thánh sống lại, chuyện đầu tiên là phải đánh chết đám bất nhân bất nghĩa các ngươi kìa.

Hứa Thanh Tiêu có thể chắc chắn.

Đợi chính mình bước vào Thánh Đạo thật, thậm chí là Bán Thánh thôi, mình đã có thể tước hết văn khí của Chu Thánh nhất mạch, thay Chu Thánh trừng phạt đám chó má này.

Nghĩ lại mà xem.

Gọt sạch tài khí của người đọc sách mà Chu Thánh nhất mạch có được.

Biểu cảm của đám người Tào nho sẽ đặc sắc như thế nào?

Đáng tiếc, chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

"Thánh Đạo, quá khó."

Hứa Thanh Tiêu mặc dù đặt bút, nhưng đối với Thánh Đạo, Hứa Thanh Tiêu đúng là bó tay mù tịt.

Minh ý, lập ngôn, viết sách thêm một lần nữa, lại phải hiểu thêm lần nữa số phận con người.

Chuyện này thật sự quá khó, mình phải phủ định suy nghĩ của chính mình, sau đó sáng tạo ra một tư tưởng khác biệt hoàn toàn.

Hơn nữa còn phải gìn vững bản tâm ban đầu, không được thay đổi tâm ý, nhưng phải tốt hơn lúc trước, như này cũng giống như việc ngươi làm kiểm tra được điểm tối đa, nhưng kế tiếp ngươi phải vượt qua chính bản thân mình vậy.

Bình Luận (0)
Comment