Mấy trăm bóng mờ lơ lửng bên trong tiểu thế giới, ngồi quây lại thành hình tròn, ở vị trí trung tâm, là nơi Tào nho ngồi gần nhất.
Ở giữa trung tâm này có thứ giống như một tế đàn, nhưng không có ai ngồi lên, cũng không có bất cứ bóng hình nào.
"Chư vị."
Đúng lúc này, giọng Tào nho vang lên.
"Phụng lệnh Bán Thánh, ngày Văn cung Đại Ngụy rời đi chính là ngày mười tháng ba."
Lạnh nhạt lên tiếng.
Tức khắc, tất cả bóng hình ở đây đều khẽ run lên.
"Muốn rời đi thật sao?"
"Là ý của Bán Thánh à?"
"Văn cung thoát ly, không ngờ cuối cùng cũng đến mức này rồi."
"Thoát cũng tốt, nếu như thoát đi, chính chúng ta sẽ xây dựng một vương triều của người đọc sách, trở thành thế lực lớn nhất Trung châu, đến lúc đó không ai có thể ngăn hoành đồ đại nghiệp của chúng ta được."
"Tất cả đều là thứ phẩm chỉ có đọc sách là cao."
"Ba tháng sau rời đi á? Nếu như này khéo người dân Đại Ngụy sẽ hận chúng ta chết."
Từng tiếng nói vang lên.
Chuyện Văn cung Đại Ngụy rời khỏi bọn họ đã biết từ trước rồi, nhưng trước đó chẳng qua chỉ là một kế hoạch mà thôi, rốt cuộc có thực hành được hay không còn là một ẩn số.
Bây giờ ấy thế lại cho câu trả lời chắc chắn, cái này không bất ngờ không được.
Nhưng có vài Thiên Địa Đại Nho lại có chút lo lắng, dù sao Chu Thánh ở Đại Ngụy thành Thánh, suy cho cùng cùng nhờ phúc của bách tính Đại Ngụy, bây giờ Đại Ngụy gặp nạn, bọn họ chọn cách rời đi, đây đúng là chiêu hận mà.
"Chư vị. "
"Trước tiên đừng hoang mang."
"Chọn ngày mười tháng ba mới rời đi cũng có mục đích riêng."
"Ba tháng này qua đi, chúng ta nhất định phải khống chế được nghị luận của thiên hạ, phát động toàn bộ người đọc sách vạch tội Nữ đế Đại Ngụy, bao gồm cả Hứa Thanh Tiêu."
"Dựng lên chuyện chúng ta ở Đại Ngụy phải chịu đủ loại đối xử không công bằng, nhân cơ hội này có thể giảm bớt một số ảnh hưởng."
"Còn nữa, ngày hôm nay Nữ đế sỉ nhục chúng ta, đây cũng là sự thật, cái chết của Trương nho, Bồng nho bị chém, Hứa Thanh Tiêu giết hàng đồ thành."
"Đấy đối với chúng ta đều có lợi, đặc biệt là chuyện Bồng nho bị chém, đủ để khiến người đọc sách trong thiên hạ phải phẫn nộ."
"Mà chúng ta không cần làm gì hết, thanh thản ổn định, chỉ cần làm tốt những chuyện mình có thể làm là được."
Tào nho nói, lão ta biết mọi người đang lo lắng cái gì, nên hiện giờ khuyên đám người này trước tiên không nên kích động đã.
Lão ta nói biện pháp giải quyết ra từng chút một, giảm độ căm hận của người dân Đại Ngụy xuống.
"Nhưng cho dù có nói thế, cũng khó làm lắng xuống cơn thịnh nộ của bách tính lắm."
Có Thiên Địa Đại Nho nhíu mày nói.
Nhưng Tào nho lắc đầu đáp.
"Văn cung thoát ly, cho dù thế nào thì lời ra tiếng vào cũng kéo đến thôi, nhưng bút giấy của thiên hạ này đang nằm trong tay chúng ta mà."
"Lão phu đã viết xong một bản luận, lên án mạnh mẽ mười tội trạng lớn của Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu, mười nỗi buồn uất giận của người đọc sách chúng ta."
"Vả lại, nguyên bách tính Đại Ngụy thì sao?"
"Trước mặt sinh linh khắp thiên hạ, Đại Ngụy chẳng qua chỉ chiếm một phần nhỏ, nếu như Đại Ngụy không ở Trung châu, không có quốc vận, thì Đại Ngụy được tính là cái gì?"
"Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ để lại một phần lực lượng, tiếp tục gây ảnh hưởng lên thế hệ người đọc sách tiếp theo, không rút sạch đi."
"Nữ đế đã công khai chuyện chúng ta thoát ly, chẳng qua chỉ muốn dân Đại Ngụy oán trách."
"Đáng tiếc, nàng ta cũng không biết chuyện này đã được thu vén từ lâu, lời nói của nàng ta hôm nay, đúng là khiến chúng ta khó lòng chống đỡ được, nhưng cũng chỉ ra nàng ta quá ngu xuẩn."
"Văn cung hiển nhiên rời đi rồi, ý của nàng ta lão phu biết, đơn giản chỉ đang hy vọng chúng ta để lại một bộ phận thôi."
"Nhưng mà, bộ phận ở lại này, chẳng những không giúp gì cho vương triều Đại Ngụy, ngược lại còn sinh ra đủ lại phiền toái."
"Lực lượng ấy sẽ dùng để nhắm đến Hứa Thanh Tiêu, nhằm vào vương triều Đại Ngụy, để mọi chuyện bọn chúng làm không thể thuận lợi được."
"Mà dân oán hờn thì càng dễ giải quyết hơn, một khi Văn cung rời đi, thế lực khắp thiên hạ sẽ đồng loạt nhằm về phía Đại Ngụy."
"Phiên Vương các nơi cũng sẽ nhao nhao ra tay chia cắt quốc vận, vạch tội Nữ đế, đến lúc đó Đại Ngụy thù trong giặc ngoài, muôn dân trăm họ cũng sẽ lầm than, khi đấy, chúng ta chỉ cần ra tay trợ giúp bách tính."
"Đến đó hòa giải, ngừng chiến trong hòa bình, tin chắc đến này thì người dân không ai dám nói câu oán hờn gì chúng ta cả."
"Tới khi đấy, thậm chí còn nhân cơ hội đưa ra yêu cầu định tội Hứa Thanh Tiêu."
"Nếu như thế thật, Hứa Thanh Tiêu có chạy giời cũng không thoát khỏi kiếp nạn này."
Tào nho đĩnh đạc mà trôi chảy, ngập tràn chờ mong vào tương lai.
Hơn nữa cũng đã suy tính kỹ hết mọi chuyện rồi.
Lời nói xong.
Chúng Thiên Địa Đại Nho đều yên tĩnh lại.
Chẳng qua qua một hồi, có giọng nói vang lên.
"Kế hoạch vô cùng tốt, nhưng vấn đề là... nếu như Hứa Thanh Tiêu có thể thành Thánh thì làm sao bây giờ?"
Có người đưa ra một cái thiết tưởng.
Nhưng nói xong, chiếm được tập thể đều phản đối.
"Không thể được."
"Hứa Thanh Tiêu tên đó mới thành Thiên Địa Đại Nho, đã muốn nhảy ngay lên làm Thánh rồi? Thánh Nhân hai mươi tuổi? Đến cả Chu Thánh cũng không làm được."
"Hai mươi tuổi đã muốn vào Thánh Đạo? Chắc chắn không làm nổi."
"Ài, Thánh Đạo gian khổ, đến ngài cũng không biết sao? Giả thiết này không bao giờ tồn tại được."
"Thánh Đạo, khác hẳn với tài hoa, Hứa Thanh Tiêu đúng thật là đại tài kinh thiên động địa, nhưng vô ích thôi, hắn không thành Thánh nổi."
"Đúng thế, nếu như không có Văn cung trợ giúp, hai mươi năm, hắn cũng không thể thành Thánh Nhân được, cho dù hắn có thiên phú nghịch thiên cũng chẳng có ích gì, ngay cả nhờ vào khí vận của người đọc sách khắp thiên hạ này giúp cho, hắn cũng không làm được."
"Người đọc sách trong thiên hạ này đến chín phần là Chu Thánh nhất mạch ta, hắn lấy gì để mà thành Thánh?"
"Hơn nữa, dù hắn có cơ hội thành Thánh thật đi, chúng ta sẽ dùng khí vận của người đọc sách khắp thiên hạ để áp chế Hứa Thanh Tiêu."
"Giúp hắn thành Thánh thì khó, nhưng phá hủy Thánh Đạo của hắn thì cực dễ."
"Hứa Thanh Tiêu sai nhất chính là đối địch lại Chu Thánh nhất mạch ta."
Từng tiếng nói vang lên.
Đều không tin Hứa Thanh Tiêu có thể thành Thánh.
Mà nói cũng rất có lý có căn cứ.
Khiến người kia phải im miệng trầm lặng.
"Được rồi, đừng bàn đến chuyện này nữa, Hứa Thanh Tiêu đã định trước không thành Thánh rồi."
"Tiếp theo phải dựa vào chư vị, nho sinh Đại Ngụy, trong ba tháng này phải giữ im lặng, nhờ chư vị ra tay điều động ngôn luận của người đời nhằm vào Nữ đế, nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, còn lại tất cả chờ ba tháng sau."