Chỉ là câu nói sau của Nữ đế có ý đơn giản hơn nhiều.
Mọi thứ làm theo khả năng của mình.
"Thần, đã hiểu!"
"Bệ hạ, vậy người nghĩ ngơi cho thật tốt, thần xin được cáo lui trước."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu nhẹ, hắn nhìn khí sắc trên khuôn mặt Nữ đế đã tốt hơn rất nhiều, cũng mở miệng nói như vậy.
"Ừ, Hứa ái khanh, chuyện ta ngươi nói ngày hôm nay, một câu cũng đừng nói ra ngoài, đặc biệt là chuyện quốc vận."
Nữ đế dặn dò.
"Xin bệ hạ cứ yên tâm. "
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, theo đó là xoay người rời đi.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu rời khỏi, trong ánh mắt của Nữ đế có chút phức tạp.
Một lát sau.
Chờ đến khi bóng dáng rời đi của Hứa Thanh Tiêu khuất bóng hoàn toàn.
Lại một khắc trôi qua, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở trước mặt Nữ đế.
Là Vô Trần đạo nhân.
Tông chủ của Thái Thượng thánh tông.
"Bái kiến bệ hạ!"
Vô Trần đạo nhân chậm rãi đi tới, bước chân thong dong nhẹ nhàng, nhìn Nữ đế tôn xưng một tiếng.
"Vô Trần tông chủ đa lễ."
Nữ đế nói, chẳng qua trên mặt khó hiện ra nét tươi cười được.
"Bệ hạ, tất cả mọi chuyện đã chuẩn bị xong. "
"Chỉ chờ Văn cung Đại Ngụy rời khỏi, đệ tử của Thái Thượng tiên tông, sẽ viện trợ Đại Ngụy, gia nhập vào Cẩm Y Thiên Vệ, củng cố quốc vận."
"Nhưng mong bệ hạ nghĩ lại cho thật kỹ."
"Từ khi Thái Tổ hoàng đế dựng nước, không cho phép tiên tông nhúng chàm hoàng quyền, một khi Cẩm Y Thiên Vệ do đệ tử tiên tông ta quản lý, bệ hạ nhất định phải cho đủ loại đặc quyền, đến lúc đấy khó tránh khỏi xung đột."
"Lão đạo là kẻ nửa thân đã sắp xuống mồ, ngược lại cũng chẳng được cái gì, nhưng chuyện sau này, lão đạo cũng không nói chính xác được."
Vô Trần đạo nhân nói bố cục Nữ đế đã tính toán.
Đúng vậy.
Văn cung Đại Ngụy thoát ly, Nữ đế còn giữ một thủ đoạn, nàng dẫn thế lực tiên môn vào Đại Ngụy, giao Cẩm Y Thiên Vệ hồi trước còn chưa ổn định cho đệ tử tiên môn.
Như thế cho dù xảy ra một vài chuyện yêu ma náo động, có thế lực Tiên đạo ở đây, đương nhiên cũng nhờ đó giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
Không đến nỗi bị đánh đến trở tay không kịp.
Nhưng ý của Vô Trần đạo nhân cũng rất rõ, mở quyền hạn ra, để thế lực Tiên Đạo nhúng tay vào việc của Đại Ngụy cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Đệ tử Tiên đạo là ai? Không bị gò bó không ai quản thúc, vô ưu vô lự, về cơ bản thì không thể nào phục tùng quản giáo được.
Hơn nữa còn là một đám tâm cao khí ngạo, cho rằng chính mình là kẻ tu tiên.
Nếu cho bọn họ quyền hành, phụ trách trảm yêu trừ ma, thì người tu tiên mới bước vào hồng trần, rất khó không bị muôn màu muôn vẻ của hồng trần này mê hoặc.
Quyền lực, sắc đẹp, tài phú, địa vị, tất cả đều mà ma chướng, rất dễ khiến bọn họ đánh mất bản tân, đến lúc đó làm xằng làm vậy đủ chuyện cực đoan.
Dù sao một người có quyền lợi có địa vị có thực lực, lại thêm bản thân kiêu ngạo thế kia, sao lại không mắc sai lầm cho được?
Nghe những lời này của Vô Trần đạo nhân.
Nữ đế thở dài một hơi.
Sao nàng lại không biết chỗ cực đoan nếu dẫn thế lực Tiên đạo vào, nhưng nàng càng rõ ràng hơn rằng Văn cung Đại Ngụy rời khỏi nếu không có thế lực mới thay vào, đối với Đại Ngụy càng rắc rối hơn.
Nàng cần có một thứ sức mạnh để ổn định quốc vận, chỉ cần đỉnh quốc vận không tan, thế nào cũng được.
Cho dù phải trả một cái giá cực lớn cũng đáng.
Thời kỳ gay gắt thì phải dùng thủ đoạn gay gắt.
"Trẫm làm tốt chuyện hiện tại đã, chuyện tương lai, cứ để tương lai tính tiếp."
Đây là câu trả lời của Nữ đế.
Vô Trần đạo nhân không trả lời, chỉ hướng về phía Nữ đế cúi đầu nói.
"Bệ hạ đã đưa ra quyết định kỹ càng, vậy lão đạo cũng không nói nhiều nữa."
"Nhưng, có cách nào khác có thể giữ Văn cung Đại Ngụy lại không?"
"Một khi Văn cung Đại Ngụy rời đi, e rằng đến lúc đó thế lực các phương đều sẽ nhắm đến vương triều Đại Ngụy."
"Đặc biệt là Phật môn, bọn họ ở Tây châu nhìn chằm chằm về đây không biết bao năm, đã muốn đến Trung châu truyền đạo từ lâu, thiên hạ đều có bóng dáng Phật môn, duy nhất Trung châu là chưa có, nhân cơ hội này, Phật môn chắc sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này."
Vô Trần đạo nhân lại nhắc đến chuyện khác.
Khi Văn cung Đại Ngụy rời đi, có thể nói Đại Ngụy sẽ lâm vào thời khắc hỗn loạn cực độ, đến lúc đó thế lực khắp thiên hạ đều sẽ tới vương triều Đại Ngụy kiếm một chén canh.
Nói cho cùng thì quốc vận Đại Ngụy cũng không phải dạng vừa đâu, đúc Long đỉnh Trung châu thì quá sức, nhưng đúc thuốc trường sinh thì vẫn được.
Ít nhất là theo ông biết thì trong bóng tối đã có người nhòm ngó rồi.
"Phật môn muốn vào Trung châu vẫn có chút trắc trở, Văn cung Đại Ngụy sẽ không đồng ý, Trung châu vẫn là thiên hạ của Văn cung Đại Ngụy như cũ."
"Lần này nếu Văn cung Đại Ngụy rời đi vẫn sẽ ở lại Trung châu, mở ra quốc gia của người đọc sách."
"Bọn họ tất nhiên sẽ không để Phật môn xâm lấn."
"Chuyện này chỉ kéo dài trong thời kì ngắn, không phải lo."
Nữ đế đáp.
Mà Vô Trần đạo nhân cũng theo đó gật đầu, sau lại lắc đầu nói.
"Dạo này đúng thật là thời buổi rối loạn, ma uyên bị phong ấn cũng lục đục rục rịch, chúng ta cũng không thể đắc tội với Chu Thánh nhất mạch ngay được, hơn nữa chuyện phong ấn ma uyên cũng là công đức."
"Nho đạo đúng là ngồi im cũng có sung rụng vào mồm, người trong thiên hạ cầu bọn họ làm việc, bọn họ chẳng những không thất thoát cái gì, còn thu lại được rất nhiều lợi ích."
"Nghĩ không ra, nghĩ mãi không ra."
"Bệ hạ, lão đạo đi trước, nếu có chuyện quan trọng, bệ hạ thắp hương gọi là được, lão đạo sẽ đến ngay."
Tính tình Vô Trần đạo nhân tương đối lạnh nhạt, ông mặc dù là tông chủ Thái Thượng tiên tông, nhưng trên thực tế ông đã đến cảnh giới Thượng Thiện Nhược Thủy, không quan tâm danh lợi, cũng không quan tâm cái gì mà trường với chả sinh nữa.
(Cảnh giới nhu mì vì thiên hạ quên mình nhất, không cố sức đi theo đuổi những thứ hoàn mỹ nhất mình chưa thể đạt được, nhưng tác phong lời nói đã đạt đến cảnh giới cao nhất, giống như dòng nước của trăm sông ắt đổ về một bể, thuận theo ý trời.)
Không có thứ gì rất muốn theo đuổi nữa, nếu muốn nói nhất, thì chỉ hy vọng thiên hạ thái bình là tốt rồi, không muốn gây thêm sát nghiệp vô tội nào.
"Đạo trưởng đi thong thả."
Nữ đế hô một tiếng, sau đó bóng hình người kia cũng dần dần tan biến.
Mà lúc này.
Bên trong Văn cung Đại Ngụy.
Ở trong một tiểu thế giới.
Đây là tiểu Thánh Cảnh.
Là tiểu thế giới của Văn cung Đại Ngụy, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ có mỗi Thiên Địa Đại Nho mới có thể đi vào.
Mấy trăm bóng dáng mờ mịt xuất hiện ở trong tiểu thế giới, đều không phải cơ thể thật giống nhau, mà là bóng hình, mà mỗi một bóng hình đều đại diện cho một vị Thiên Địa Đại Nho.
Thiên Địa Đại Nho này tất nhiên đều là Thiên Địa Đại Nho của Chu Thánh nhất mạch, chứ không phải Thiên Địa Đại Nho của Đại Ngụy.