“Bạch Y cô nương, Nghênh Tân như ý.”
Hứa Thanh Tiêu nở một nụ cười nhẹ, đi vào trong phòng, nói một tiếng như ý.
“Hứa Hầu gia như ý.”
“Hầu gia, mau vào trong.”
Bạch Y cô nương cười nhẹ một tiếng, mới Hứa Thanh Tiêu vào trong.
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng đi vào trong, trên bàn đã chuẩn bị sẵn vài món cao lương mỹ vị, ngược lại khiến Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
“Bạch Y cô nương còn có vị bằng hữu khác tới sao?”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh hỏi.
Chỉ là lời này vừa nói ra, Lạc Bạch Y bèn liên tục lắc đầu nói: “Xin Hầu gia đừng hiểu nhầm, những thứ này là chuẩn bị trước đó.”
“Mỗi ngày chưởng quỹ đều cho người chuẩn bị sẵn vài món ngon, nói phòng trường hợp Hầu gia tới, còn phải đợi nhà bếp lên món, sẽ lãng phí thời gian của Hầu gia ngài.”
Lạc Bạch Y giải thích.
Nàng ta bất giác có chút lo lắng, sợ Hứa Thanh Tiêu hiểu nhầm gì đó.
Trên thực tế, là Thanh quan nhân của Đào Hoa am, Lạc Bạch Y quả thật thuộc vào nhóm người vô cùng đặc biệt.
Nàng ta từ sau khi nổi danh, cũng chưa từng tiếp mấy vị khách, cho dù có tiếp người nào đi nữa, cũng chỉ là người ở trong phòng, khách nhân ngồi ở bàn ăn, tuỳ tiện tán dóc vài câu, cũng chỉ tới mức đó không hơn.
Thậm chí rất ít ra mặt đón khách, chỉ bởi vì bản tính có chút lạnh lùng.
Nhưng đối diện với Hứa Thanh Tiêu lại khác, từ sau khi gặp mặt với Hứa Thanh Tiêu vài lần, những ngày sau đó, mỗi lần nghe thấy những chuyện liên quan đến Hứa Thanh Tiêu, nàng ta đều rất nghiêm túc lắng nghe.
Đặc biệt là hôm nay, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như nàng ta có thể giúp được gì, chỉ sợ đã chạy tới tận nơi rồi.
Mà đối với việc Hứa Thanh Tiêu được phong Hầu, Lạc Bạch Y cũng cực kỳ vui lòng, mừng thay Hứa Thanh Tiêu.
“Ồ, không có gì, Hứa mỗ chỉ là tiện miệng hỏi một câu thôi.”
“Bạch Y cô nương, cũng không cần phải cứ Hầu gia Hầu gia gì đó, cứ như bình thường, gọi ta một tiếng công tử là được.”
“Gọi Hầu gia, khó tránh cảm thấy xa lạ.”
Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống, cười nhẹ nói.
Xưng hô Hầu gia này, người không quen thân gọi một hai câu, Hứa Thanh Tiêu không cảm thấy có gì kì cục, còn người quen thì không cần phải như vậy làm gì.
"Ừm, Hứa công tử, nô gia rót rượu cho công tử.”
Lạc Bạch Y lên tiếng, sau đó tận tay rót rượu cho Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như là người khác, có lẽ Lạc Bạch Y vẫn sẽ tiếp tục gọi một tiếng Hầu gia, tôn ti rõ ràng, nhưng đối với Hứa Thanh Tiêu, không biết vì sao Lạc Bạch Y trái lại muốn gần gũi hơn một chút.
“Được.”
Tửu lượng của Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không có vấn đề gì, lúc trên đường Tây đã uống không ít, nhưng không hề say chút nào, đi bộ trên đường một lúc, đã tỉnh táo lại nhiều.
Rượu trong ly đầy dần, Lạc Bạch Y cầm ly rượu của mình lên, ngồi xuống vị trí bên cạnh Hứa Thanh Tiêu, chầm chậm nâng lên.
“Hứa công tử, Bạch Y chúc mừng công tử được phong hầu ngày hôm nay, trở thành Thiên Địa Đại Nho.”
Lạc Bạch Y không biết nói mấy lời văn vẻ chúc mừng gì, chỉ có thể nói đơn giản vậy thôi, sau đó khẽ nheo mày, một hơi uống cạn rượu trong ly.
Mà sau đó lại nhắm chặt mắt lại, đôi mày xinh đẹp nhăn càng chặt hơn, rõ ràng không thích uống rượu lắm.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Thanh Tiêu khẽ cười một tiếng, nuốt số rượu kia xuống, cười nói.
“Bạch Y cô nương, nếu như không biết uống rượu, không cần phải cưỡng cầu, không sao đâu.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, khuyên Lạc Bạch Y không cần thiết phải uống.
“Không sao, không sao, mặc dù Bạch Y không thích rượu mấy, nhưng tửu lượng không phải quá kém, có thể bồi công tử uống vài chén.”
Lạc Bạch Y nói như vậy, sợ làm Hứa Thanh Tiêu mất hứng, lại rót cho bản thân đầy một chén nữa.
“Không sao, khách sáo rồi.”
Nhìn dáng vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ của Lạc Bạch Y, Hứa Thanh Tiêu bất giác cảm thấy khá dễ thương, có điều hắn không có ý định chuốc say Bạch Y cô nương, sau đó lại mưu đồ làm chuyện gì.
Việc này không phải điều quân tử nên làm.
Cầm bình rượu lên, Hứa Thanh Tiêu chỉ rót đầy chén của mình, giữ lấy không để cho người kia chạm vào nữa.
Nhìn thấy hành vi này của Hứa Thanh Tiêu, trong lòng Lạc Bạch Y lại sinh ra chút cảm động, nói cho cùng bản thân nàng ta vốn không thích rượu, hơn nữa uống thêm vài chén nữa có thể nàng ta sẽ say bí tỉ mất.
Giờ khắc này, trên mặt Lạc Bạch Y đã có chút đỏ, trông có vẻ chớp mặt một cái đã xinh đẹp dễ thương thêm một phần.
Hứa Thanh Tiêu uống một mình, hắn tới Đào Hoa am, chỉ là muốn tìm một nơi thanh tịnh, cũng coi như trộm nhàn rỗi nửa ngày, cất tất cả phiền muộn sang một bên, coi như thanh tĩnh lại một chút thôi.
Văn cung rời đi cũng giống như một thanh kiếm, treo lơ lửng trên đầu vương triều Đại Ngụy.
Một khi xử lý không tốt, cho dù bản thân hắn có bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế.
Nếu như nói tâm trạng không chút phiền muộn, đó là chuyện không thể nào.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu càng hiểu rõ một điểm rằng bất kể thế nào đi nữa, bản thân hắn không được phép từ bỏ.
Lạc Bạch Y ở bên cạnh, nhìn Hứa Thanh Tiêu có vẻ như đang có tâm sự, nàng ta không chủ động hỏi, Hứa Thanh Tiêu là người của triều đình, rất nhiều chuyện có liên quan đến việc triều chính, một Thanh quan nhân như nàng ta, nào có tư cách hỏi mấy chuyện này.
Thế nên Lạc Bạch Y nghĩ một hồi, sau đó cầm đũa lên, gắp một vài món ngon, đút cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhìn thấy những món ngon đẹp mắt được đưa qua, Hứa Thanh Tiêu bất giác có hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Lạc Bạch Y một cái, ánh mắt của người kia có hơi trốn tránh, ánh đỏ trên gương mặt hiện rõ lên không ít.
Trong chốc lát, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mỉm cười, vốn định nói một tiếng không cần như vậy, nhưng sợ nếu nói thế, lại khiến cho Bạch Y cô nương cảm thấy bản thân làm không tốt.
Cho nên nuốt thức ăn mà Bạch Y cô nương đút vào miệng.
Thấy Hứa Thanh Tiêu nuốt rồi, trong nội tâm Lạc Bạch Y nhẹ thở phào một hơi dài, đồng thời căng thẳng trong lòng cũng giảm đi một nửa.
Đút thức ăn cho người khác, là hành động cực kỳ thân mật, nàng nghe mấy Thanh quan nhân khác ở Đào Hoa am nói, nếu như đối với vị khách mà bản thân thích, có thể làm như vậy, cũng xem như một cách kéo gần mối quan hệ.
Thực ra cũng là một chút tình cảm nho nhỏ.
Đặc biệt là trong tình huống hai người ở riêng tư trong một phòng.