Qua một lúc sau, Hứa Thanh Tiêu ăn chút gì đó, cũng uống hết một bình rượu, bỗng nhiên Lạc Bạch Y cất lời.
“Hứa đại nhân, ngài có cần nghỉ ngơi một lúc không? Nô gia biết một số kĩ thuật xoa bóp lưu thông máu, có tác dụng hỗ trợ thư giãn.”
Lạc Bạch Y đột nhiên mở miệng hỏi Hứa Thanh Tiêu có cần xoa bóp không.
“Cũng được.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Lạc Bạch Y, trong lòng cũng có chút tò mò, không biết Lạc Bạch Y bị làm sao thế này, hôm nay lại đặc biệt chủ động như vậy.
Nhưng đả thông cơ mạch một chút cũng không tệ, dù sao mục đích chính đến nơi này, là để thư giãn một lát.
“Vậy… mời công tử tới giường nằm một lát, nô gia đi chuẩn bị đồ.”
Lúc Lạc Bạch Y nói mấy lời này có chút căng thẳng.
“Chuẩn bị chút đồ?”
Lên giường nằm trước, Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu, nhưng chuẩn bị chút đồ là có ý gì?
Trương Như Hội không đến mức vượt mức quy định vậy đâu hả? Dạy mấy thứ kia cho các Thanh quan nhân này?
Mang theo chút tò mò, Hứa Thanh Tiêu đi tới bên giường, nói thật lòng Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không có chút suy nghĩ bất chính nào cả, chỉ là tràn ngập tò mò.
Chiếc giường mềm mại, hơn nữa có hơi nhỏ, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, Bạch Y cô nương bèn mang theo nào là chai chai lọ lọ.
Hay lắm, đúng là mấy cái thứ này thật hả?
Tinh dầu bôi lưng?
Vô lý.
Lạc Bạch Y rất nhanh để bình dầu thơm đặc chế sang một bên, sau đó cột tóc của mình lên, tiếp đó đổ ra tay.
Không thể không nói, Lạc Bạch Y sau khi buộc tóc lên, càng trở nên xinh đẹp hơn, càng lộ rõ vẻ động lòng của thiếu nữ.
“Hứa công tử, nô gia đả thông phần đầu cho công tử trước.”
Lạc Bạch Y lên tiếng, giọng nói không quá lớn, mà sau đó cẩn thận leo lên giường, rõ ràng vô cùng căng thẳng nhưng cũng rất nhanh thôi đã bò tới trước gối của Hứa Thanh Tiêu, sau đó đổ dầu đặc chế vào trong lòng bàn tay, tiếp theo xoa bóp huyệt thái dương cho Hứa Thanh Tiêu.
Thủ pháp không tồi nhưng cũng không được xem là giỏi.
Chỉ là có một giai nhân như vậy giúp Hứa Thanh Tiêu thư giãn gân cốt, khiến tâm tình của hắn thư thái hơn rất nhiều.
Không thể không nói, giá trị nhan sắc thắng được rất nhiều thứ.
Ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, cộng thêm ngón tay mềm mại của Lạc Bạch Y đang xoa bóp ở phần đầu của hắn, khiến hắn vô thức thả lỏng người.
Có duy nhất một điều đặc biệt là, tay của Lạc Bạch Y rất mát.
“Bạch cô nương, ngón tay của cô nương tại sao lại mát lạnh như vậy nhỉ.”
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
“Từ nhỏ cơ thể của nô gia đã hơi yếu, nên thể chất hơi lạnh.”
Lạc Bạch Y trả lời.
“Ồ, vậy lần sau ta chuẩn bị cho cô nương chút vật phẩm tẩm bổ, để cô nương bồi bổ sức khỏe.”
“Cơ thể quá lạnh, là do khí huyết không thông không đủ cung cấp, phải bổ sung thêm, sau này sinh con sẽ không tốt.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc bổ túc kiến thức khoa học.
Nhưng sau khi những lời này được nói ra, lại khiến mặt Lạc Bạch Y đỏ như cà chua, dù sao mấy lời này đối với nàng ta mà nói, có sức ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng ngược lại đối với Hứa Thanh Tiêu chẳng phải hạt cát gì.
Không bao lâu, dưới tay nghề xoa bóp giãn cơ của Lạc Bạch Y, Hứa Thanh Tiêu quả thật cảm thấy có chút buồn ngủ.
Thời gian, cũng từng chút từng chút trôi đi.
Đến cuối cùng.
Hứa Thanh Tiêu an nhiên ngủ thiếp đi, Lạc Bạch Y cũng dừng việc xoa bóp, chỉ có điều ánh mắt xinh đẹp của nàng ta, vẫn luôn đặt lên người Hứa Thanh Tiêu không rời.
Sau đó, Lạc Bạch Y cẩn thận nằm sang bên cạnh một mép giường, nghiêng mặt nhìn, yên lặng ngắm Hứa Thanh Tiêu.
Trong lòng vô thức xuất hiện một suy nghĩ.
Đây có được coi như chung chăn chung gối không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cứ như vậy.
Mãi đến ba canh giờ sau.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Bóng dáng của một thái giám chầm chậm bước tới.
“Khởi bẩm bệ hạ.”
“Hứa Hầu gia ngủ lại Đào Hoa am, đã phái người tới trong am đợi hầu rồi ạ.”
Thái giám đi tới, tiếp theo đó quỳ xuống đất, thông báo cho Nữ đế chuyện này.
“Ngủ lại?”
Giây phút ấy, hai vị nữ tử trên điện có hơi ngạc nhiên, Nữ đế trông có vẻ vẫn bình thường như không, nhưng sự ngạc nhiên trong mắt của Triệu Uyển Nhi hoàn toàn không thể che đậy.
“Bẩm bệ hạ, theo như bẩm báo hôm qua Hầu gia uống không ít rượu, lại tới Đào Hoa am, tìm Bạch Y cô nương ẩm rượu, hai người cả đêm không thấy ra ngoài, chuyện này không ít người ở Đào Hoa am biết rồi ạ.”
“Chúng nô tài sợ kinh động tới Hứa Hầu gia, cho nên không lên trên đó làm phiền.”
Thái giám kia trả lời như vậy.
Lúc này, Nữ đế không nhịn được cất lời.
“Bạch Y cô nương, lại là ai nữa?”
Lời kia vừa nói ra, người đối diện lập tức trả lời.
“Bẩm bệ hạ, Bạch Y cô nương hiện đang là hoa khôi của Đào Hoa am, nghe nói tướng mạo khuynh quốc khuynh thành, được ca tụng là kinh đô tuyệt sắc, hơn nữa còn là Thanh quan nhân, rất đỗi thanh cao.”
Hắn ta nói như vậy, không hề biết những lời này có ảnh hưởng như thế nào.
“Kinh đô tuyệt sắc?”
Sau khi nghe thấy những từ kia, trong lòng Nữ đế bỗng dưng xuất hiện một cảm giác kì lạ, nàng cũng không biết diễn tả đây là cảm giác gì, nhưng có vẻ như có chút không vui lắm thì phải.
“Xác thực ngủ lại rồi sao?”
Nữ đế tiếp tục hỏi thêm một câu, người kia gật đầu nói: “Bẩm bệ hạ, ngủ lại rồi.”
Giờ khắc này, Nữ đế trầm ngâm, Triệu Uyển Nhi có chút nhịn không được nói.
“Không ngờ Hứa hầu gia cũng là loại người phong lưu, lại còn ở cùng với kinh đô tuyệt sắc, có điều nếu thực sự phải nói lời thật lòng, bốn chữ kinh đô tuyệt sắc, nhất định phải dùng để mô tả bệ hạ mới đúng.”
Nàng ta lên tiếng nói, vô thức có chút dáng vẻ ghen tỵ.
Nhưng lời nói vừa nói ra, Nữ đế quét mắt nhìn Triệu Uyển Nhi một cái, người kia lập tức sợ hãi nói.
“Bệ hạ thứ tội, nô tỳ nói sai rồi.”
Triệu Uyển Nhi lập tức hiểu ra bản thân đã nói sai rồi, Nữ đế là ai chứ? Là Nữ đế của Đại Ngụy, Lạc Bạch Y là ai? Là Thanh quan nhân của của Đào Hoa am, khoảng cách giữa hai người nào có dừng lại ở mười vạn thiên lý được chứ?
Bản thân nàng ta lại lấy hai người để so sánh, quả thật có hơi xúc phạm thánh nhân.