“Được rồi, cho người rời đi đi, không cần làm phiền tới thú vui của Bình Loạn hầu, chuyện này, không cần nói với Bình Loạn hầu nữa.”
Nữ đế nói, bảo người kia cho người giải tán.
Thái giám không biết đã có chuyện gì, chỉ đành dập đầu nhận lệnh rời đi.
Nhưng thân là nữ tử như Triệu Uyển Nhi, ngược lại nhạy cảm phát hiện ra, câu nói này hình như có chút… không được vui lắm.
Đặc biệt là cái câu, không cần làm phiền tới thú vui của Bình Loạn hầu, quốc gia đại sự ngay trước mặt, lấy đâu ra vui hay không vui của một cá nhân?
Cảm giác hình như có chút…ghen tị ở đâu đây.
Trong lòng Triệu Uyển Nhi lập tức phủ nhận, sau đó cũng không dám tiếp tục đoán bừa nữa, sợ lại gây ra phiền phức thị phi.
Không lâu sau, thái giám rời đi rồi.
Nữ đế nhìn về phía Triệu Uyển Nhi nói.
“Ngươi đi chuẩn bị một đạo mật chiếu, cho người khống chế những lời đồn đại, đường đường là Hầu gia của một nước, lại bị đồn ra ngoài ở cùng với một Thanh quan nhân, nói thế nào cũng có ảnh hưởng.”
“Chu thánh nhất mạch cũng luôn quan sát Hứa Hầu gia, loại chuyện thế này mặc dù không ảnh hưởng gì, nhưng đến cho cùng cũng khá phiền phức, trước mắt còn nhiều chuyện phải lo, không được lại có thêm thị phi không đâu.”
Nữ đế thản nhiên nói, bảo Triệu Uyên Nhi đi xử lý chuyện này.
Lời vừa xong, Triệu Uyển Nhi liền lập tức gật đầu: “Nô tỳ tuân chỉ.”
Nói xong câu ấy, Triệu Uyển Nhi chầm chậm đi ra ngoài.
Cuối cùng, Nữ đế không còn tiếp tục giữ vững biểu cảm cao ngạo bình tĩnh kia nữa, mà thay bằng một cái nhăn mày.
“Kinh đô tuyệt sắc? Ngủ lại?”
“Vừa mới trở thành Hầu gia đã buông thả như vậy ngay à.”
“Quả nhiên, nam nhân đều là một đám lăng nhăng.”
Nữ đế nhăn chặt mày, trong lòng bất giác cảm thấy không vui, mặc dù nàng cũng không biết vì sao bản thân lại cảm thấy không vui lòng, nhưng không vui chính là không vui.
Chỉ là điều khiến nàng không vui nhất, chính là nàng không có bất cứ quyền hạn gì quản chế Hứa Thanh Tiêu, dù sao nam hoan nữ ái cũng là chuyện rất bình thường của con người, mặc dù thân phận của đối phương có chút vấn đề, nhưng vấn đề lại không lớn.
Nhưng mà vẫn rất không vui, thậm chí còn khó chịu hơn cả chuyện hôm qua nghe thấy Trần quốc lại xuất hiện thêm nhiều yêu ma quỷ quái nữa.
Giờ Thân.
Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại.
Trên giường chỉ có một mình hắn, quét mắt nhìn quanh giường, có chút sạch sẽ gọn gàng, xem ra không phải giống như những gì bản thân nghĩ, vô thức lại có chút thất vọng.
Mà lúc này, Bạch Y cô nương bê một bát canh đi vào trong.
Sau khi thấy Hứa Thanh Tiêu tỉnh rồi, Bạch Y cô nương cất lời ngay.
“Hứa công tử, đây là canh giải rượu chuẩn bị cho công tử, bây giờ công tử thấy thế nào rồi?”
Lạc Bạch Y hỏi.
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi.
“Đã là giờ Thân hai khắc rồi.”
Bạch Y cô nương nhìn sắc trời một cái, sau đó trả lời.
“Giờ Thân hai khắc?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nheo mày, tiếp theo đứng dậy, một hơi uống cạn canh giải rượu.
“Bạch Y cô nương, hôm qua làm phiền rồi.”
“Hứa mỗ còn chút chuyện, xin cáo lui trước, vài hôm nữa, lại tới tìm cô nương ôn chuyện cũ.”
Hứa Thanh Tiêu cất lời.
Mặc dù thời gian ở cùng nhau không nhiều, nhưng có một loại cảm giác khiến Hứa Thanh Tiêu rất thoải mái, quên đi rất nhiều phiền não.
Chỉ là khoảng thời gian ấy quá ngắn ngủi, hiện giờ đã trộm nghỉ hết nửa ngày thong dong rồi, tiếp theo hãy còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.
“Hứa công tử đi đường cẩn thận.”
“Bạch Y chờ công tử.”
Lạc Bạch Y biết Hứa Thanh Tiêu công việc bận rộn, không hề giữ lại, mà là cực kỳ ngoan ngoãn trả lời hắn một tiếng, sau đó đưa mắt tiễn Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Vụt vụt vụt.
Trên đường rời đi rất nhanh đã nhìn thấy Liễu cô nương, đối với chuyện Hứa Thanh Tiêu ngủ lại Đào Hoa am, toàn bộ Đào Hoa am đều biết cả rồi.
Có xảy ra chuyện gì hay không, không phải chuyện các nàng có tư cách để tò mò, cộng thêm nữa đã có người truyền lời, không được phép nhắc tới chuyện này.
Cho nên Liễu cô nương cũng không nói gì thêm, mà cứ vậy dẫn Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Đào Hoa am.
“Liễu cô nương, báo với huynh trưởng của ta một tiếng, chuộc thân cho Bạch Y cô nương, để cô ấy được tự do.”
Hứa Thanh Tiêu lãnh đạm mở lời, chỉ là một câu này, bèn khiến cho người kia hiểu ra cái gì đó.
“Nô gia biết rồi, xin Hầu gia yên tâm, sau này Bạch Y cô nương đã được tự do rồi.”
Liễu cô nương trả lời cực kì nhanh, mà trong ánh mắt, hiện rõ vẻ ngưỡng mộ.
Về lời nói của Hứa Thanh Tiêu, nàng ta tất nhiên không dám chất vấn bất cứ câu nào, không nói tới chuyện Hứa Thanh Tiêu là huynh đệ kết bái của Trương Như Hội, cho dù không có thân phận kia, đường đường là Bình Loạn hầu của Đại Ngụy, lời nói cũng có sức nặng của riêng nó.
Rất nhanh.
Hứa Thanh Tiêu ra khỏi Đào Hoa am, bước chân của hắn không chần chừ, đi thẳng về Bình Loạn hầu phủ.
Không bao lâu sau, Hứa Thanh Tiêu bước vào Hầu phủ.
Bên ngoài Hầu phủ có mười hai Kinh binh, đều là Thất phẩm võ giả, phải biết rằng về vấn đề thủ phủ cho Hứa Thanh Tiêu, Kinh binh bát môn xém chút nữa đánh nhau, về cơ bản tất cả Kinh binh đều tình nguyện tới gác phủ cho Hứa Thanh Tiêu.
Cuối cùng thông qua các loại rút thăm đấu võ, chọn ra được trước mười hai người.
Lại được gặp Hứa Thanh Tiêu lần nữa, mười hai Kinh binh này vô cùng kích động không nhịn được nói.
“Chúng thuộc hạ tham kiến Hầu gia.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, sau đấy đi thẳng vào trong, rõ ràng là đang hơi vội.
Vào Hầu phủ.
Mấy người Dương Hổ đang bàn luận, vừa nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu liền cun cút cun cút chạy tới.
“Hầu gia, ngài về rồi.”
Dương Hổ cười tươi rói đi tới, bây giờ hắn ta cũng coi như uy phong lẫm liệt rồi.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không để ý tới hắn ta, trực tiếp đi thẳng tới chỗ ở của mình.
Thấy Hứa Thanh Tiêu vội vã như vậy, Dương Hổ cũng biết điều, không đi theo qua đó, mà là nhìn bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu lẩm bẩm một mình.
“Không hổ là Hầu gia của Đại Ngụy.”
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đã tới nơi ở của hắn.