Hứa Thanh Tiêu quả nhiên đoán không sai, Ngô Minh vẫn cho rằng hắn không tin ông ta.
“Tiền bối.”
“Vãn bối tin ngài là Nhất phẩm võ giả Đại Ngụy.”
“Chỉ có điều, vãn bối thực sự không thích Võ đạo mà.”
Hứa Thanh Tiêu bái một bái với Ngô Minh, thái độ vô cùng nghiêm túc nói.
Lời này vừa nói ra.
Trong giây lát Ngô Minh ngơ ra.
Ông ta quả thực cho rằng Hứa Thanh Tiêu không tin ông ta, cho nên mới đặc biệt nhờ Nữ đế gọi hắn tới.
Nhưng không ngờ rằng là.
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không hoài nghi thân phận của ông ta.
“Hứa tiểu bằng hữu, lão phu là Nhất phẩm võ giả của Đại Ngụy đó, nếu như ngươi bái lão phu làm sư, lợi ích nhiều không cần nói.”
Ngô Minh thực sự không nhịn nổi nói.
Ông ta đường đường là Nhất phẩm, nào có bị người nào từ chối bao giờ.
Nếu như người bình thường từ chối, ông ta ngược lại cũng chẳng buồn tức giận, nhiều lắm là không quan tâm thôi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì khác.
Thể chất hoàn mỹ.
Nếu như Đại Ngụy chỉ có mình ông ta là Nhất phẩm, Ngô Minh sẽ thực sự không quan tâm, Hứa Thanh Tiêu kiêu ngạo thì cứ để Hứa Thanh Tiêu kiêu ngạo đi.
Nhưng vấn đề là, Đại Ngụy còn có Nhất phẩm thứ hai cơ, đợi lão ta thức tỉnh rồi, phát hiện ra Hứa Thanh Tiêu, đảm bảo không từ thủ đoạn nào, lừa Hứa Thanh Tiêu thành đồ đệ của lão ta.
Cho nên, ông ta tuyệt đối không thể để đối phương giành mất Hứa Thanh Tiêu.
Nhất định phải để ông ta dạy dỗ, nói không chừng thực sự sẽ có thể dạy ra một võ giả trên cả Nhất phẩm.
Điều này với ông ta mà nói, là mục tiêu và ly tưởng mới trong đời.
Nếu không trong cuộc đời của ông ta cũng chẳng còn gì thú vị nữa rồi.
“Tiền bối.”
“Hứa mỗ vẫn phải nói lại lần nữa, Hứa mỗ quả thật không thích Võ đạo, ngài làm ơn buông tha cho vãn bối đi, vãn bối còn có việc.”
Hứa Thanh Tiêu bái một bái về phía Ngô Minh, thái độ của hắn cũng rất thành khẩn, không phải kiểu mất kiên nhẫn.
“Nhất phẩm đó.”
“Tiểu bằng hữu, lão phu là Nhất phẩm võ giả đó.”
Ngô Minh nhấn mạnh lần nữa bản thân là Nhất phẩm.
“Vãn bối biết, là vấn đề của vãn bối, xin tiền bối thứ tội.”
“Bệ hạ, thần xin phép cáo lui trước.”
Hứa Thanh Tiêu không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, phải đi nhanh thôi, tóm lại không thể ở cùng với Nhất phẩm được.
Lời này vừa nói xong, Hứa Thanh Tiêu cứ vậy đi luôn.
Để lại một Ngô Minh có hơi ngơ ngác.
Còn có một Nữ đế không biết phải nói gì cho phải.
Hay lắm, Nhất phẩm võ giả muốn nhận làm đồ đệ thế mà cũng bị từ chối luôn?
Mà trong điện, Ngô Minh không nhịn được nhăn mày, ông ta nhìn theo bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu, thực sự có chút tò mò.
Hứa Thanh Tiêu không thể nào từ chối ông ta thế được.
Đường đường Nhất phẩm, ai lại dám từ chối?
Nhưng tại sao, Hứa Thanh Tiêu lại từ chối nhỉ?
Ngô Minh nhắn chặt đầu mày.
Sau khi chìm trong trầm tư.
Đột nhiên Ngô Minh nghĩ tới một khả năng duy nhất.
Hứa Thanh Tiêu tu luyện Nho đạo, này đã đạt Tứ phẩm, cả nhận qua thực lực của của Nhất phẩm thánh nhân, hắn từng mời được thánh ý, cho nên cảm thấy Võ đạo không bằng Nho đạo.
Hắn chưa cảm nhận được sự cường đại của Nhất phẩm võ giả.
Dù sao trong kinh đô cũng không thể có Nhất phẩm võ giả lộ diện, càng không thể ra tay làm gì, nếu thực sự ra tay, cả cái kinh đô coi như đi tong.
Cho nên hắn mới an tâm tu hành Nho đạo.
Nhưng hắn không hề biết rằng, thiên tư Võ đạo của hắn càng mạnh hơn.
Nghĩ tới đây, Ngô Minh nhìn Nữ đế nói.
“Bệ hạ, loạn yêu ma, ở Trần quốc phải không?”
Ngô Minh đột nhiên hỏi, khiến Nữ đế hơi thất thần, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.
“Đúng vậy.”
Sau khi Nữ đế trả lời xong.
Ngô Minh không nói nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi, xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Mà lúc này, Hứa Thanh Tiêu mời vừa xuống khỏi thiên thê (thang trời), đang chuẩn bị chạy ra khỏi hoàng cung, thế mà bỗng nhiên bị Ngô Minh túm lại.
“Tiền bối, ngài đây là?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cạn lời.
“Đi.”
Giọng nói Ngô Minh bình tĩnh.
“Đi? Đi đâu cơ?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Để ngươi mở mang tầm mắt chút, sức mạnh của Nhất phẩm.”
Ngô Minh càng bình tĩnh hơn nói.
“Không đi có được không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Không được.”
Giọng Ngô Minh tràn đầy sự kiên quyết và bá đạo nói.
Khoảnh khắc ấy, Hứa Thanh Tiêu sợ phát khóc.
Trần quốc.
Từ hơn một tháng trước, Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh đồ thành.
Cả Trần quốc đã huyết khí xung thiên rồi.
Huyết khí đáng sợ, che phủ cả bầu trời của Trần quốc, có đến gần một vạn vạn bách tính bị giết, trong đó có cả không ít tướng sĩ võ giả hy sinh tại nơi đây.
Oán niệm, hận ý, không cam tâm, đủ kiểu cảm xúc tiêu cực triệt để bùng phát, mà những thứ này đều là những thứ yêu ma cực kì để ý.
Nói một cách bình thường, xảy ra loại chuyện thế này, nếu có Văn cung Đại Ngụy thì cũng không có gì phải lo, phái đại hai vị Thiên Địa Đại Nho là có thể trấn án đám tai họa này.
Chỉ là, triều đình Đại Ngụy cùng với Văn cung xảy ra quá nhiều chuyện, hai bên đều quyết không chịu nhường đối phương, tất nhiên dẫn đến không ít yêu ma.
Nay.
Xung quanh Trần quốc, đâu đâu cũng là yêu ma, đưa mắt nhìn một cái, chi chít lộm nhộm, đám yêu ma này còn có rất nhiều chủng loại, yêu ma có phẩm cấp thấp, trực tiếp nuốt chửng huyết khí của thi thể.
Yêu ma có phẩm cấp cao, hấp thu oán khí, thậm chí một số tà tu cũng tới, bọn chúng biến hàng vạn oán hồn của muôn dân đem đi luyện pháp khí, có thể nói đây là một trận cuồng hoan.
Có điều lúc mới bắt đầu, đám yêu ma này nào có dám không sợ trời không sợ đất hỗn xược như vậy, mà là âm thầm chôm chỉa, bị quân Đại Ngụy phát hiện thì ngoan ngoãn nhấc chân chạy, căn bản không dám phản kháng.
Chủ yếu vẫn là sợ Đại Ngụy phái Thiên Địa Đại Nho tới.
Nhưng sau đó dần dần phát hiện ra có gì không đúng, quân Đại Ngụy mặc dù vẫn luôn truy sát bọn chúng, nhưng mà Thiên Địa Đại Nho mãi không thấy xuất hiện, từ từ lá gan của đám yêu ma này cũng to dần lên.
Dù sao đối với bọn chúng mà nói, những oán hồn trong mắt bọn chúng là trên hết, hấp thụ được một đạo oán hồn sẽ có thể bớt đi được vài ngày khổ tu, cứ vậy nếu như đem được nhiều oán hồn như vậy hấp thu hóa luyện, thăng cấp thêm một phẩm nữa cũng chẳng phải vấn đề.