Chỉ cần muôn dân Đại Ngụy có thể ăn no, vậy thì sẽ không có chuyện gì làm sẽ nghĩ tới việc sinh con, thậm chí khi gia cảnh ngày một tốt lên, có sức nuôi hai miệng ăn bèn sinh hai đứa, nuôi được ba miệng ăn thì sinh ba đứa.
Rất có khả năng, sau năm sau, Đại Ngụy sẽ bắt đầu bùng nổ việc sinh con đẻ cái.
Nói cho cùng điều kiện sống mỗi ngày một tốt lên, phải có thật nhiều con chứ.
Vậy thì một khi tỉ lệ sinh tăng lên, ngay lập tức việc thiếu thực phẩm sẽ tăng lên nhanh theo, chỉ dựa vào mỗi số ruộng đồng tái sản xuất thì không đủ để tự cung tự cấp một cách hoàn hảo.
Cho nên!
Vẫn phải tìm ra một loại hạt giống phù hợp, tốt nhất là lúa trồng được bốn mùa, tăng gấp đôi sản lượng.
Không thì tìm được loại giống với loại lúa nước lai tạp, một hạt lúa nước như vậy, giá trị thấp nhất thường gấp hai thậm chí ba lần.
Chỉ có như vậy, mới có thể ứng phó được với việc gia tăng dân số trong tương lai, không thì đến lúc đó lại như một đống bùi nhùi nữa.
Hứa Thanh Tiêu nghĩ qua.
Chỉ cần bản thân tìm được loại lúa nước này, có thể hoàn hảo thích ứng được với việc sản xuất, hắn dám xin Nữ đế hạ một đạo thánh chỉ.
Thúc đẩy toàn dân Đại Ngụy sinh sản, sinh con có thưởng, bất luận là nam hay nữ, lương thực cung cấp tới năm mười tuổi, phụ mẫu chỉ cần bỏ ra một chút, đảm bảo đứa trẻ trước mười tuổi không phải lo việc ăn uống.
Giảm bớt gánh nặng sinh đẻ của người dân Đại Ngụy, đợi đến khi sau này phát triển ngày một tốt thêm, ăn chút đồ có thể tốn bao nhiêu ngân lượng cơ chứ?
Tất nhiên, đây mới chỉ là nghĩ thế thôi, mọi chuyện đều phải đợi đến khi tìm được đã rồi nói.
Chỉ là.
Chính vào lúc Hứa Thanh Tiêu ra khỏi Hộ bộ, đến trước của Hầu phủ, bóng dáng Lý Hiền cách đó không xa chạy lại đây.
“Hứa Hầu gia, Hứa Hầu gia.”
“Khẩu dụ bệ hạ, triệu ngài vào cung.”
Sau khi Lý Hiền cất lời, Hứa Thanh Tiêu có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hắn bèn đoán ra chuyện gì.
“Có phải có người vào cung gặp bệ hạ rồi phải không? Một lão già?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Đúng đúng đúng, Hứa Hầu gia, ngài đúng là liệu sự như thần mà.”
Lý Hiền trực tiếp lên tiếng nói.
“Ầy.”
Thở một hơi thật dài, Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì, lập tức xoay người đi về hướng hoàng cung.
Hắn vốn muốn cáo bệnh luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngươi ở trước mặt Nhất phẩm người ta cáo bệnh, vậy thì có hơi coi người ta là kẻ ngốc quá rồi đó.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu có chút phiền muộn nha.
Cái người Nhất phẩm võ giả này có phải bị dở hơi không?
Cứ phải bám riết lấy mình làm gì không biết? Dù cho gân cốt hắn quả thực hiếm có khó tìm, nhưng đất rộng trời cao võ giả kì tài còn ít sao?
Hắn đang làm một người đọc sách vui vẻ, đã nói không bái sư luôn rồi, sao còn phải làm tới mức này làm gì chứ?
Có chút chán chường, nhưng lại không thể tát vào mặt Nhất phẩm của người ta một cái, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi, cùng lắm thì lại lãng phí ít calo vậy.
Mà từng giây từng phút.
Trong cung.
Bên trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế ngồi trên long ỷ, trên mặt mang theo nét cười, nhìn xuống Nhất phẩm võ giả dưới điện.
Nàng có hơi tò mò, Ngô Minh vừa tới Dưỡng Tâm điện, câu đầu tiên là muốn gặp mặt Hứa Thanh Tiêu một chút.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn dặn dò thái giám đi mời Hứa Thanh Tiêu tới.
Sau đó thăm dò một hồi, mới biết được vị Nhất phẩm võ giả này, nhìn trúng Hứa Thanh Tiêu rồi, muốn thu Hứa Thanh Tiêu làm đồ đệ, ngược lại khiến nàng thở phào một hơi, miễn là không phải chuyện gì xấu là được.
Chỉ là thời gian chờ đợi, trôi đi có chút chậm.
Nữ đế nghĩ chút, sau đó cất lời.
“Tiên sinh, chuyện Trần quốc xuất hiện yêu quái làm loạn, có hơi phiền phức, không biết…tiên sinh có thể dành chút thời gian qua xem một chuyến không?”
Nữ đế tôn xưng Ngô Minh là tiên sinh, ngữ khí thái độ đều rất hòa nhà vui vẻ, không phải dặn dò mà là hỏi ý kiến.
“Bệ hạ, thứ cho lão phu không có thời gian, không sắp xếp được.”
Nghe thấy lời này, Ngô Minh từ chối thẳng thừng luôn, thực ra không phải không có thời gian, mà bây giờ ông ta muốn đem toàn bộ thời gian đặt lên người Hứa Thanh Tiêu, thế nên từ chối thẳng luôn.
Chuyện của Trần quốc, Đại Ngụy về cơ bản có thể giải quyết, ông ta ra mặt, chỉ là giải quyết vấn đề với tốc độ nhanh nhất mà thôi.
Có điều đến cảnh giới như của ông ta, không thể tùy tiện ra mặt, cố hết sức không nhúng tay quá nhiều là tốt nhất.
Nghe thấy lời từ chối của Ngô Minh, Nữ đế không nói gì, chỉ là gật đầu một cái, cũng không tức giận gì cả, có điều trong lòng thầm khẽ thở dài một hơi, đành phải nghĩ một cách khác.
Bây giờ yêu quái tác quái ở Trần quốc, phiền phức hơn so với tưởng tượng nhiều, Thái Thượng Tiên tông cùng Thái Thương Phù tông phái người qua rồi, chỉ là chẳng có hiệu quả gì nhiều, không phải hai tiên tông lớn này không ổn.
Mà là bọn họ hơi coi thường quyết tâm của đám yêu ma này rồi, trước mắt đang phái thêm người đi lần nữa, nhưng vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa.
Dẫn đến việc này có chút vướng víu phiền phức.
Đây chính là hậu quả của việc lật mặt với Văn cung Đại Ngụy, nếu như không lật mặt, vẫn sẽ có yêu ma như trước, nhưng không nhiều đến mức vậy, nếu không phái đi ba vị Thiên Địa Đại Nho, hai mươi vị Đại Nho đích thân tới đó.
Yêu ma quỷ quái gì chứ, đều phải chờ chết cả.
Nhưng với thế cục hiện này, tất nhiên không tìm đâu ra Chu thánh nhất mạch cả, điều này khiến nàng có chút bất lực.
Cũng chính vào lúc này.
Một giọng nói cất lên.
“Bình Loạn hầu cầu kiến.”
Cùng với âm thanh vọng lên.
Bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu từ từ xuất hiện trong đại điện.
“Thần, Hứa Thanh Tiêu, tham kiến bệ hạ.”
Sau khi thân hình Hứa Thanh Tiêu hiện ra.
Phản ứng đầu tiên của Nữ đế là có chút vui mừng, nhưng vừa thấy Hứa Thanh Tiêu, bèn bất giác nhớ tới việc mấy hôm trước Hứa Thanh Tiêu ngủ lại nơi nào đó.
Trong khoảnh khắc, biểu cảm bèn lạnh đi vài phần.
“Bình Loạn hầu miễn lễ.”
Nữ đế lên tiếng, cũng không gọi là Hứa ái khanh, mà là Bình Loạn Hầu, cố ý làm như vậy, là muốn Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được có gì đó không đúng.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại chẳng có chút phản ứng nào, vẫn nhìn nàng như bình thường một cái, sau đó lại quay sang nhìn Ngô Minh.
“Hứa tiểu bằng hữu, bây giờ ngươi có thể hỏi bệ hạ một chút, lão phu là ai rồi đó.”
Sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, trên mặt Ngô Minh tràn đầy nét cười, đồng thời nhìn Nữ đế một cái, rồi lại đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu cười nói như vậy.