“Thủ Nhân, ngươi quả đúng là thông minh tuyệt đỉnh.”
Cố Ngôn nhịn không được cảm thán một câu.
Nhưng rất mau sau đó, Cố Ngôn nghĩ một chút, lập tức lên tiếng nói.
“Nếu như dựa theo những gì Thủ Nhân nói, trước mắt nên nhanh chóng chuẩn bị cho việc ruộng hoang.”
“Hộ bộ phải ban bố lệnh xuống, ngừng lại việc cấp ruộng miễn phí, một tháng sau dừng việc cung cấp ruộng hoang không hoàn trả, cứ như vậy, ngược lại có thể để không ít tráng đinh trở về nhận ruộng.”
“Sau đó, cho người đi kiểm soát, nếu phàm phát hiện ra có người nhận ruộng không trồng trọt, sẽ lập tức tịch thu ruộng đất.”
“Còn nữa, vấn đề về lương thực, Đại Ngụy cần phải tích trữ lương thực thôi, lần này dân chúng trồng được nhiều lương thực như vậy, mừng là chuyện mừng, nhưng giá lương thực chắc chắn sẽ bị một số gian thương ép giá xuống thấp.”
“Lão phu phải hạ lệnh cho thương hội Đại Ngụy, phải kiểm soát giá cả, không được phép quá thấp, đồng thời khắp nơi trên Đại Ngụy đều phải thu mua lương thực, tích trữ bảo quản, khoảng không quá bốn phần, để làm nguồn dự trữ lúc cần thiết, tất cả ngân lượng, đều do quốc khố bỏ ra.”
“Cũng xem như làm được nhiều thêm một việc.”
Cố Ngôn cất lời, ông ta thông qua những lời của Hứa Thanh Tiêu, lập tức chế định được không ít kế hoạch.
Mỗi một hoạch định đều không tồi.
Hời, đúng là gừng càng già càng cay.
Lấy lùi làm tiến, cho các tráng đinh rảnh rỗi không có gì làm ở các huyện các phủ các quận nhanh chóng về quê sản xuất lương thực, dù sao ruộng hoang được nhận đều phát ở quê cả, đa số bách tính đều thích chiếm của chùa mà.
Nhưng vấn đề là, có một số thanh niên chạy tới phủ quận khác lang bạt kiếm sống, chạy vạy khắp nơi cũng không kiếm được mấy đồng, quay về thì sợ mất mặt, hơn nữa về nhà cũng chẳng có gì làm, cho nên sống chết không chịu về, cho dù có phải ở ngoài ngủ đầu đường xó chợ, cũng không chịu về trồng trọt.
Người trong nhà cũng lười can thiệp.
Nay một chiêu này của Cố Ngôn một khi được truyền lệnh xuống, cộng thêm việc hiện tại bách tính được mùa bội thu, chỉ sợ những tráng đinh đang lang bạc chốn xa nhà, xem ra phải về quê thôi.
Sau đó tiếp tục thu mua lương thực, ổn định giá lương thực, giá cả khẳng định thấp hơn so với trước đây, dù sao cũng có nhiều mà, tất nhiên giá cũng phải rẻ đi chút, đương nhiên không thể quá rẻ, nếu không dân chúng cũng không vui lòng.
Cộng thêm phòng trường hợp thương nhân thừa nước đục thả câu, cách làm của Cố Ngôn đúng là không thể chê vào đâu được, quả thật khiến trong lòng Hứa Thanh Tiêu thầm cảm thán.
“Cố đại nhân anh minh.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, nói những gì trong lòng mình.
“Thủ Nhân, nếu như là người khác khen lão phu, lão phu cũng không ngại nhận một câu, nhưng ngươi khen lão phu, lão phu nào có mặt mũi nhận câu này.”
“Được rồi, hôm nay kêu ngươi tới đây, chính là để ngươi xem hiệu quả như thế nào, có điều nhìn ngươi thế này, có lẽ đều nằm trong dự đoán của ngươi cả rồi, ngược lại khiến lão phu cảm thấy bản thân nhận thức còn hạn hẹp rồi.”
“Vậy thì không làm phiền tới ngươi nữa, ngươi mau về nghỉ ngơi thêm chút đi.”
Cố Ngôn nói.
Ông ta gọi Hứa Thanh Tiêu qua đây chính là vì muốn cùng nhau vui mừng một chập, ai mà ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại mang theo bộ dáng sớm đã dự liệu hết rồi, khiến ông ta có chút mất hứng ghê.
“Được, vậy Cố đại nhân, ta đi trước đây.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, kết quả sản lượng sản xuất lương thực có rồi, hắn tất nhiên cảm thấy vui mừng, chỉ là những chuyện này đều nằm hết trong dự tính của hắn rồi, nên không có gì quá vui mừng cả.
“Hầu gia đi thong thả.”
“Hứa Hầu gia, đi thong thả.”
“Ừm, quay về nghỉ ngơi đi.”
Hữu Tả thị lang cùng Cố Ngôn cất lời.
Mà chính vào lúc Hứa Thanh Tiêu vừa bước chân ra khỏi cửa lớn, bỗng Hứa Thanh Tiêu đột nhiên xoay người này, nhìn Cố Ngôn nói.
“Cố đại nhân, có một chuyện ngài phải nắm chắc một chút, lệnh cho các nơi kiểm tra lương điền, hoặc là trong lúc trồng trọt, xem xem có hạt lúa giống nào đặc biệt kì lạ không, nếu như phát hiện ra bất cứ điều gì, phải thông báo lại với triều đình ngay lập tức.”
“Bất kể là lớn hay nhỏ, nơi nào phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, nhất định phải báo lên, tất cả tin tức do Hộ bộ chuyển tới chỗ của ta, làm phiền Cố đại nhân rồi.”
Hứa Thanh Tiêu nhắc một câu.
Hiện nay Đại Ngụy đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng cho dù tất cả ruộng hoang đều được tái sử dụng, thì Đại Ngụy vẫn còn một vấn đế đang nhức nhối.
Đó là tự cung ứng.
Trước mắt phần lớn bách tính không phải ăn gạo nếp, gạo tẻ, những thứ này chỉ có những hộ gia đình có gia cảnh không tồi mới có thể ăn thôi.
Đa số người dân đều ăn gạo nở, không có chất dinh dưỡng gì cả, nhưng được cái giá thành rẻ, còn có thể làm đầy bao tử.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu gia tăng sức sản xuất, mục tiêu đầu tiên chính là giúp cho bách tính Đại Ngụy có thể ăn no, không phải thứ gạo nở này, mà là một bữa no thực sự.
Ăn no rồi sẽ có sức, có sức rồi sẽ có thể làm kiếm ăn, cơ thể cũng có thể khỏe mạnh cường tráng hơn, ít nhất tốt hơn so với ăn gạo nở chứ?
Cơ thể khỏe mạnh rồi, trẻ con được sinh ra cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng thiếu chất dinh dưỡng diện rộng, giảm thiểu tỉ lệ chết yểu.
Nếu làm được như vậy, mới được gọi là phồn hoa hưng thịnh.
Dân số là tiêu chuẩn đầu tiên của sức sản xuất.
Hai năm.
Là tính toán hoạch định của Hứa Thanh Tiêu, nói với Cố Ngôn ba năm sợ là ông ấy không tin.
Trong vòng hai năm, Hứa Thanh Tiêu dám đảm bảo giải quyết được vấn đề ăn uống của người dân Đại Ngụy, nhưng thứ Hứa Thanh Tiêu nhắm vào không phải trước mắt, mà là tương lai.
Trước mắt người dân Đại Ngụy có được ăn no cũng chẳng có tác dụng gì, sau này người dân Đại Ngụy ăn ngon, mới có tác dụng.
Hơn nữa cùng với việc lương thực càng ngày càng nhiều, bách tính tầng lớp thấp trong tay cũng có tiền, chuyện liều mạng trồng trọt làm nông như vậy, dần dần cũng trở nên nguội lạnh, rất nhiều người sẽ học được cách buôn bán.
Đây là hiện tượng không thể tránh được.
Cho nên sau này xuất hiện địa chủ sở hữu đất, là chuyện dĩ nhiên, không cách nào ngăn cản được, nhưng bất kể là địa chủ đất cũng được, người dân làm nông cũng thế, ít nhất không ảnh hưởng quá nhiều tới sản lượng lương thực.
Vấn đế lớn nhất chính là việc sinh con đẻ cái sau này.