Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 901 - Chương 901: Cho Ngươi Mở Rộng Chút Tầm Mắt, Nhất Phẩm Võ Giả Mạnh Cỡ Nào! (4)

Chương 901: Cho Ngươi Mở Rộng Chút Tầm Mắt, Nhất Phẩm Võ Giả Mạnh Cỡ Nào! (4)

Không nói tới mua quần áo mới, ít nhất ăn no mặc đủ không thành vấn đề gì nhỉ? Cải thiện chút sinh hoạt ăn uống không phải chuyện gì lớn đâu.

Cố Ngôn vui vẻ, hoàn toàn không phải vì có thể thu thêm được bao nhiêu tiền thuế, mà là thông qua những con số này, ông ta có thể nhìn thấy được chất lượng cuộc sống của dân chúng rồi.

“Thu hoạch tổng thể của quận Bình Vọng, hơn ba lần lẻ hai phần, có điều lương điền nhiều hơn gấp hai lần, nhìn về tổng thể cũng xem như không tệ.”

Hứa Thanh Tiêu liếc mắt nhìn báo cáo thống kê, thu hoạch đúng là nhiều hơn, nguyên nhân chính vẫn là do phần lớn ruộng hoang đã được cải tạo thành lương điền, bởi vì đã giải quyết được vấn đề nguồn nước, lẽ đương nhiên không ít ruộng hoang có thể tái sử dụng canh tác một lần nữa rồi.

Ruộng đất nhiều lên, thu hoạch tự nhiên cũng phải tăng lên.

Đây là việc thuộc phạm trù có làm tất có ăn, một chuyện tốt như vậy, đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, chỉ coi như một chuyện nằm trong dự tính.

“Thủ Nhân, hiện tại có bảy quận nộp báo cáo lên, lão phu tính toán sơ qua, sau đó quy đổi ra, sản lượng thu hoạch lương thực mùa đầu tiên của Đại Ngụy so với năm ngoái gấp khoảng ba lần, mức độ lưu động không vượt quá hai phần.”

“Nói cách khác, nếu không miễn giảm thuế, có thể thu về ba vạn vạn lượng bạch kim, những lương thực sản xuất khác được khoảng tám vạn vạn lượng bạch kim.”

“Ổn định trong vòng năm năm, Đại Ngụy sẽ không còn người nào phải đói bụng nữa.”

Cố Ngôn có chút phấn khích nói.

Ông ta dựa vào số liệu báo cáo của bảy quận, tiến hành hạch toán, có giảm có tăng, xác nhận sản lượng lương thực năm nay của Đại Ngụy có giá trị đạt khoảng tám vạn vạn lượng.

Bởi vì đã miễn giảm thu thuế, cho nên tám vạn vạn lượng này toàn bộ đều thuộc về dân chúng.

Tiếp tục duy trì năm năm, có thể giải quyết được vấn đề ăn no mặc ấm.

Mà Hứa Thanh Tiêu lắc đầu nói.

“Không cần tới năm nay, nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm, sản lượng lương thực của Đại Ngụy sẽ đủ khả năng cung cấp đầy đủ cho nội bộ, hơn nữa trong tay dân chúng cũng có dư dả về mặt tiền bạc.”

Hứa Thanh Tiêu đưa ra câu trả lời, Cố Ngôn hơi kéo dài thời gian quá rồi.

Năm năm quá dài rồi.

Chỉ khoảng hai đến ba năm mà thôi.

“Có thật là sẽ nhanh như vậy không?”

Cố Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, năm năm cũng không được coi là kéo dài thời gian, mà là một dự kì khá tốt, nhưng không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại nói nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm, Đại Ngụy sẽ có thể hoàn toàn tự cung tự cấp, bách tính không những có thể ăn no mặc đẹp, trong tay còn có dư tiền?

Điều này có hơi…khó lòng nghĩ tới ấy.

“Cố đại nhân, ngài nghĩ thử mà xem, hiện nay sau khi kết quả sản lượng mùa đầu tiên được thống kê xong, những bách tính đã thanh toán toàn bộ xong, sẽ thấy thế nào?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Chắc là đang vui lắm chứ nhỉ?”

Cố Ngôn trả lời.

“Không, không phải chỉ vui, mà là cười đến không ngủ được.”

“Một nơi không tốt, thu hoạch được thêm bốn đến năm lần, đương nhiên bởi vì có thêm không ít lưu dân, công thêm những nơi có điều kiện khá bình thường thu thêm được gấp hai lần, tổng kết lại cũng thu hoạch được khoảng gấp ba lần.”

“Chỉ mới một lần đã thu hoạch được gấp ba, hơn nữa còn không phải nộp tô thuế cho quốc khốc, chỉ cần đóng góp đủ số thuế ở vùng đó là được, mà thuế địa phương chưa tới hai phần.”

“Điều này đối với mấy người họ mà nói, sản lượng thu hoạch mùa đầu tiên của năm nay so với thu hoạch của năm ngoái, vừa tròn hơn bảy lần.”

“Là gấp bảy lần đó.”

“Bọn họ còn có thể không cười đến mất ngủ sao? Nghề trồng trọt ở Đại Ngụy, một năm thu hai mùa, chỉ một lần mà đã thu được bằng số lượng của ba năm rưỡi, là ngài, ngài có ngủ nổi không?”

“Nếu cứ như vậy, những bách tính này sẽ đi tuyên truyền khắp nơi, cũng có thể sẽ đi mua sắm rất nhiều đồ dùng mới, nâng cao chất lượng bữa ăn cũng được, mua thêm đồ mới cũng thế, tất cả mọi việc họ làm, đều bị tất cả hàng xóm láng giếng nhìn thấy.”

“Những người vẫn chưa có nông vụ kia, liệu có sốt ruột hay không? Chỉ sợ tới ngày hôm sau sẽ bắt đầu khai hoang ruộng đất, kiếm thêm ngân lượng rồi.”

“Cộng thêm sau khi bệ hạ đồng ý việc miễn thuế, bách tính khắp nơi cũng đều tích cực hưởng ứng, liên tục khai hoang, cho nên nửa năm tới, cùng nửa đầu năm sau sẽ có một lần tiến hành gia tăng bùng phát mạnh.”

“Đổi lại cách nói khác, nửa đầu năm sau, Đại Ngụy sẽ không còn đất hoang không thể dùng nữa, mà phủ Thường Xuân, tuyệt đối sẽ không dừng lại ở con số một trăm hai mươi vạn gánh lương thực, ít nhất phải từ năm trăm vạn gánh trở lên.”

Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc phân tích.

Một loại những phân tích quả thật có lý, hai vị thị lang đều lắng nghe đến mức say mê, hơn nữa còn liên tục tấm tắc.

Đúng vậy.

Bây giờ phần lớn dân chúng đều chăm chỉ làm nông vụ, chỉ có điều, cũng có không ít nhà dân chưa tiến hành nông vụ, làm một vài việc buôn bán nhỏ là xong, hoặc là làm đi làm lại mấy việc vặt vãnh cũng được.

Không phải không muốn làm ruộng trồng trọt, chỉ đơn thuần là vì trồng trọt không kiếm được bao nhiêu cả, cũng chẳng phải nhà địa chủ gì, phần lớn đều cắm cúi cặm cụi cày cấy, chỉ kiếm thêm được chút ấm no mà thôi.

Nhưng bây giờ triều đình miễn thuế ba năm, ngoài ra cộng thêm có guồng nước, giải quyết được vấn đề nguồn nước, ruộng hoang mỗi nhà mỗi người một mẫu, nếu như ngươi có tiền còn có thể mua thêm, tất nhiên giá cả chắc chắn không rẻ.

Dù sao Đại Ngụy phát ruộng cho bách tính, là vì nâng cao lực lượng sản xuất, chứ không phải để cho thương nhân trữ hàng tích ngân lượng.

Cho nên, thu nhập từ trồng trọt, trong một chốc bỗng tăng lên gấp nhiều lần như vậy, ít thì được bốn năm lần, nhiều thì thậm chí lên đến tám chín lần, ai lại không đỏ cả mắt lên chứ?

Nếu đã như vậy, chỉ sợ tất cả đều vội vội vàng vàng chạy đi làm trồng trọt hết thôi.

Đại Ngụy không thiếu nguồn nước, cùng lắm chỉ là vấn đề khoảng cách mà thôi, guồng nước của Hứa Thanh Tiêu đã giải quyết được vấn đề này, lẽ đương nhiên, ruộng hoang lại một lần nữa được tận dụng.

Thậm chí sau này phát triển hơn nữa, Đại Ngụy không còn miếng ruộng hoang nào nữa, vậy thì có thể xây dựng một siêu phẩm guồng nước, nhờ Tiên đạo đệ tử tới xây dựng, nối dài ngàn dặm, điều chỉnh lại toàn bộ ruộng cạn trên lãnh thổ.

Đến lúc đó, Đại Ngụy sẽ hoàn toàn không phải chịu cảnh thiếu lương thực nữa rồi.

Đương nhiên kế hoạch này là chuyện về sau.

Bình Luận (0)
Comment