Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Chỉ là sau khi nghe thấy những lời này, Hứa Thanh Tiêu vẫn liên tục cười khổ như trước.
Nhìn người chặn đường của mình, Hứa Thanh Tiêu bất lực nói.
“Tiền bối.”
“Hứa mỗ tin mà, tin tiền bối là Nhất phẩm ấy, chỉ là Hộ bộ thực sự đang có việc gấp cần vãn bối tới xử lý.”
“Chuyện quốc gia đại sự, quan trọng hơn việc riêng của vãn bối, thêm nữa, vãn bối không thích luyện võ.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Đối phương càng như vậy, hắn lại càng tin tưởng ấy chứ, nhưng càng tin tưởng, Hứa Thanh Tiêu lại càng không thể đồng ý được, nhất định phải nhanh chóng tránh xa.
Bị một vị Nhất phẩm để ý rồi, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện lớn.
Cho dù biết có nhiều lợi ích, Hứa Thanh Tiêu cũng không dám đồng ý.
Sau đó, cũng không để Ngô Minh nói thêm câu nào, Hứa Thanh Tiêu đã nhanh chóng đi về hướng Hộ bộ, thậm chí còn tăng nhanh tốc độ, không muốn bàn thêm chuyện gì với người kia nữa.
Khoảnh khắc này, Ngô Minh thật sự có chút thẫn thờ.
“Không được, phải đi tìm bệ hạ một chuyến, mình nhất định phải nhận Hứa Thanh Tiêu làm đệ tử.”
“Thể chất hoàn mỹ đó, vị Nhất phẩm võ giả thứ ba của Đại Ngụy, đây là một mầm non tốt, nếu lỡ như bị lão già kia cướp mất, sau này chắc chắn sẽ bị lão ta cười nhạo tới chết.”
Ngô Minh không tiếp tục làm phiền Hứa Thanh Tiêu nữa.
Ông ta vẫn cho rằng Hứa Thanh Tiêu căn bản không tin mình, thế là ông ta dự định đi hoàng cung, tìm Nữ đế bàn chuyện một trận.
Cứ như vậy.
Bóng người Ngô Minh biến mất khỏi chốn ấy.
Mà gần như trong thời gian một cái chớp mắt, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy áp lực biến mất rồi, bèn thở phào một hơi dài.
Cước bộ cùng từ từ chậm lại.
Nhưng trong ánh mắt, lại tràn đầy tò mò và ngạc nhiên.
Nhất phẩm.
Từ này còn nặng hơn cả hai từ Thái Sơn nữa, ý nghĩa lớn quá mức rồi, thực lực của Nhất phẩm võ giả rốt cuộc mạnh tới mức nào, Hứa Thanh Tiêu không có bất cứ cảm giác nào cả, nhưng thông quá khá nhiều lời bàn luận cùng hình tượng, Hứa Thanh Tiêu đại khái biết rằng, bất cứ chuyện gì, chỉ cần có Nhất phẩm ra mặt, vậy thì ba cái chuyện vặt vãnh đó không còn đáng bận tâm nữa.
Có thể nói, Nhất phẩm là lá bài ngửa cuối cùng của tất cả thế lực tranh bá hùng cường, sử dụng tới Nhất phẩm, đồng nghĩa với việc đã đến trận quyết chiến quyết định rồi.
Vương triều Đại Ngụy, thế lực ngầm mạnh nhất, không phải hệ thống kinh tế, cũng không phải Ngũ đại quân doanh, mà là hai vị Nhất phẩm võ giả.
Nhất phẩm võ giả, gặp hoàng đế không cần hành lễ, ngồi ngang hàng với đế vương, có điều Nhất phẩm võ giả sẽ không có mưu đồ gì với đế vị, đây là quy luật của thiên địa tự nhiên, sau khi trở thành Nhất phẩm, sẽ sở hữu khí vận của võ giả.
Mà khí vận võ giả, lại hoàn toàn không thể dung hòa được với đế vận, nếu không sẽ trở thành phản phệ cho chính mình.
Cho nên vĩnh viễn không cần hoài nghi tới một ngày Nhất phẩm võ giả tạo phản, tất nhiên đối phương có thể lựa chọn phò tá một người khác kế thừa đế vị, điều này thì là được phép.
Hứa Thanh Tiêu không ngờ tới là, bản thân thế mà lại gặp được một vị Nhất phẩm, hơn nữa đối phương còn để mắt tới hắn.
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, ấy vậy mà đã muốn nhận mình làm đệ tử, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã hơi kháng cự lại.
Tu luyện dị thuật dưới mí mắt của một vị Nhất phẩm võ giả? Đây chẳng phải tìm chết sao?
Trước đây Văn cung Đại Ngụy kiểm tra hết nửa ngày, cũng không điều tra ra hắn tu luyện dị thuật, hắn lại tự dẫn tới một vị Nhất phẩm võ giả, xong bị người ta tra ra, thế thì ngượng chết.
Đến lúc đó không muốn chết cũng phải chết.
Đặc biệt là Nhất phẩm võ giả của Đại Ngụy, năm nào cũng trấn áp ở ma vực, dùng thời gian tươi đẹp, cống hiến toàn bộ cho ma khí rồi, lỡ như biết hắn tu luyện dị thuật, tính toán thế nào người kia sẽ lật mặt ngay lập tức, một đao chém chết hắn cũng nên.
Cho nên.
Bất luận thế nào, tuyệt đối không được đụng độ với họ.
Nhất định không được đụng vào.
Đây là cách nghĩ trong lòng của Hứa Thanh Tiêu.
Không lâu sau.
Hứa Thanh Tiêu cũng đã tới Hộ bộ.
“Hứa Hầu gia, Cố thượng thư đợi ngài trong phòng khá lâu rồi.”
Thị vệ bên ngoài Hộ bộ, sau khi thấy Hứa Thanh Tiêu, lập tức cung cung kính kính tiến lên đón nói.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thượng thư của Hộ bộ.
Lúc này, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, còn có Hộ bộ Tả Hữa thị lang cũng ngồi ở đó, trong tay ba người còn nắm mỗi người một tập tài liệu, vui mừng khôn xiết, cười đến mức muốn dại người đi.
“Cố thượng thư.”
Đẩy cửa phòng ra, Hứa Thanh Tiêu hành lễ với Cố Ngôn.
“Hứa Hầu gia đến rồi.”
“Hứa Hầu gia an khang.”
Sau khi Hữu Tả thị lang thấy Hứa Thanh Tiêu, lập tức đứng dậy hành lễ, về mặt chức vị Hứa Thanh Tiêu đồng cấp với hai người, mặc dù cùng là Thị lang, nhưng giờ Hứa Thanh Tiêu đã được sắc phong thành Hầu gia, tất nhiên không thể cùng một đẳng cấp nữa.
Nhưng Cố Ngôn thì khác, ông ta là Lục bộ thượng thư, nếu không phải trong trường hợp quá chính thức, cũng không cần phải gọi Hứa Thanh Tiêu một tiếng Hầu gia, gọi vậy ngược lại có chút xa cách.
“Thủ Nhân, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”
“Tới đây tới đây, đây là báo cáo sản lượng lương thực của quận Bình Vọng.”
“Ha ha ha ha, quận Bình Vọng, nằm ở phủ Thường Xuân, nơi nghèo túng nhất trong mười phủ, vụ mùa đầu tiên của năm nay, thu được đầy đủ một trăm hai mươi vạn thạch lương thực đó, đây chính là một vụ mùa bội thu lớn, một mùa bội thu đó, so với năm ngoái thu được nhiều gần hơn bốn lần.”
Cố Ngôn vô cùng kích động nói.
Ông ta hưng phấn lấy ra một quyển tông trục, đưa cho Hứa Thanh Tiêu.
Quận Bình Vọng, là quận Bình Vọng nơi nghèo khổ nhất ở phủ Thường Xuân, năm ngoái một vụ mùa chỉ sản xuất được ba mươi vạn gánh lương thực, số lương thực này phải giao nộp lại bốn phần, mà mỗi nơi đều giữ lại một phần, chỉ cống nạp lại ba phần cũng chỉ được chín vạn gánh lương thực được giao nộp.
Phủ Thường Xuân hơi nghèo, mặc dù được gọi là phủ, nhưng so ra cũng không bằng một số huyện thành lớn.
Bây giờ những người khó khăn khổ sở kia, số lượng lương thực tăng lên gấp bốn lần, có thể thấy được, tác dụng của công trình guồng nước kia lớn biết bao nhiêu.
Bốn phần lương thực này có ý nghĩa gì chứ? Nữ đế đã miễn ba năm thu thuế rồi, vậy thì những bách tính thu được thêm bốn phần lương thực này, đổi thành tiền bạc, có thể cải thiện một chút cuộc sống hằng ngày.