Nhưng theo như những gì những nhà hiền triết suy đoán, nguyên nhân khiến Nhất phẩm võ giả không cảm nhận được cảnh giới sau đó, không phải do vấn đề về tư chất, cũng không phải vấn đề nằm ở cảnh giới, mà vấn đề nằm ở thể chất.
Chỉ có mỗi cảnh giới đều có thể đạt được hoàn mỹ không vết nứt, tập hợp thể chất hoàn mỹ, mới có khả năng lĩnh ngộ được thứ mới.
Nhưng đây cũng chỉ là một suy đoán cùng giả thiết, có phải thật hay không, không ai biết.
Mà bây giờ, ông ta thế mà lại gặp phải một người có thể chất hoàn mỹ, chuyện này bảo ông ta sao có thể không kích động cho được chứ.
Chỉ là nghe thấy Hứa Thanh Tiêu phải đi, Ngô Minh bèn trực tiếp lôi Hứa Thanh Tiêu lại.
“Anh bạn nhỏ, lão phu thấy gân cốt ngươi hiếm có, tư chất trác tuyệt, đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng không?”
Ngô Minh mở lời.
Đôi mắt ông ta sắp híp thành một đường luôn rồi.
Thể chất hoàn mỹ đó, ông ta nào có ngờ một ngày đẹp trời bản thân ấy vậy mà gặp được một vị võ giả có thể chất hoàn mỹ.
Đây đúng là nhặt được của quý mà.
Không, là nhặt được một trân bảo cực quý mới đúng.
Gân cốt hiếm có? Tư chất trác tuyệt?
Hứa Thanh Tiêu miễn cưỡng rút tay ra, cười khổ bất đắc dĩ nhìn Ngô Minh nói.
“Tiền bối, nhận đồ đệ thì thôi đi, Hứa mỗ là người đọc sách, không có hứng thú với Võ đạo, Võ đạo chẳng qua chỉ là luyện cho vui, để làm vật phòng thân mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu không đồng ý, không phải vì coi thường đối phương, ngược lại Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thân phận của người này có vẻ không tầm thường, hơn nữa cảnh giới Võ đạo khẳng định không kém, nếu không sao có thể nhẹ như không khống chế được hắn chứ?
Nhân vật như vậy ở bên cạnh hắn, Hứa Thanh Tiêu có chết cũng không chịu.
Hắn là người đã tu luyện dị thuật đó, lỡ không may bị người ta phát hiện ra có gì đó không đúng, một đấm chắc là xử gọn hắn luôn rồi, có chạy cũng chạy không kịp.
Cho nên, Hứa Thanh Tiêu từ chối thẳng luôn.
Mà, nghe thấy lời từ chối của Hứa Thanh Tiêu, Ngô Minh hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào cả.
Điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, ông ta đột nhiên xuất hiện, cứ thế muốn nhận Hứa Thanh Tiêu làm đồ đệ, nếu Hứa Thanh Tiêu đồng ý ngay mới có gì đó sai sai.
Có điều Ngô Minh cũng không hề sốt ruột, mà là nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Lão phu tới tìm ngươi, vốn là vì nghe thấy ngươi đã làm rất nhiều chuyện tốt cho Đại Ngụy, giúp ngươi thay gân đổi cốt một lần, giúp ngươi tiêu trừ bách bệnh, có thể hưởng thọ thêm nhiều năm.”
“Nhưng mà, hôm nay lão phủ cảm nhận được ngươi không giống người bình thường, cực kì phù hợp với con đường Võ đạo, cho nên mới nổi lòng yêu mến người có tài.”
“Tất nhiên, ngươi có chút đề phòng với lão phu, đây là điều rất bình thường, lão phu cũng có thể hiểu được, có điều bây giờ lão phu sẽ cho ngươi biết, thân phận thực sự của lão phu.”
“Ta là Nhất phẩm võ giả Đại Ngụy, Ngô Minh.”
Ngô Minh lên tiếng, nói cho Hứa Thanh Tiêu biết thân phận thực sự của mình.
“Nhất phẩm võ giả?”
Hứa Thanh Tiêu có chút hết cả hồn, hắn nhìn Ngô Minh, phản ứng đầu tiên chính là tin liền luôn.
Đúng vậy, hoàn toàn tin tưởng.
Đầu tiên là phù hợp với tiêu chí tuổi tác, thứ hai là thực lực của đối phương rất rất mạnh, cho dù vẫn chưa thể hiện ra ngoài, chỉ mỗi cách thức kiểm tra thân thể của hắn, đều không thể nào nằm ở đẳng cấp tép riu được.
Nếu như nói có thể là Tứ phẩm hoặc Tam phẩm bình thường, thì tuyệt đối không thể nào có mức độ khống chế tuyệt đối như vậy được.
Nếu như là Nhất phẩm, thì Hứa Thanh Tiêu tin.
Hơn nữa, đối phương lừa hắn để làm gì chứ? Vương triều Đại Ngụy chẳng phải chỉ có hai vị Nhất phẩm thôi sao, người khác không biết, lẽ nào đến Nữ đế cũng không biết được sao? Bản thân hắn đi hỏi Nữ đế một câu không phải sẽ biết ngay sao?
Không ai dám giả mạo Nhất phẩm cả, đặc biệt là những người có thực lực không tệ, giả mạo Nhất phẩm chính là tìm chết.
Do đó, Hứa Thanh Tiêu tin ngay và luôn.
Nhưng sau khi biết được đối phương là Nhất phẩm, Hứa Thanh Tiêu cũng xem như hiểu rõ, tại sao ma chủng dị thuật trong cơ thể hắn lại có một loại cảm giác sợ hãi thuần phục như vậy.
Bởi vì đối phương là Nhất phẩm.
Võ giả Nhất phẩm.
Võ đế nhân gian.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu không còn bất cứ do dự nào nữa, trực tiếp cất lời nói.
“Hứa Thanh Tiêu, bái kiến tiền bối.”
“Có điều, vẫn mong tiền bối thứ tội, Thanh Tiêu vẫn là người đọc sách, giống như lời vừa nói, tập võ chỉ vì tăng cường sức khỏe, dùng để phòng thân mà thôi, không hề có ý định bước lên con đường này.”
“Xin tiền bối thứ tội.”
Hứa Thanh Tiêu nói, hắn trực tiếp từ chối, không biết đối phương là Nhất phẩm, Hứa Thanh Tiêu còn có thể ngồi tán dóc thêm chút nữa, nhưng sau khi biết được đối phương là Nhất phẩm, Hứa Thanh Tiêu càng không muốn ở lại nói chuyện thêm câu nào nữa.
“Tiền bối, Hứa mỗ thực sự đang có việc, cần phải tới Hộ bộ một chuyến, không làm phiền tiền bối nữa.”
Nói xong câu này, Hứa Thanh Tiêu xoay người rời đi.
Cũng không để cho Ngô Minh lấy nửa phần cơ hội.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu cứ thế rời đi, Ngô Minh có chút nghệch ra.
Ông ta thân là Nhất phẩm võ giả của Đại Ngụy, võ đế nhân gian, theo lý mà nói đã đi tới bước này rồi, sau khi ông ta công khai thân phận của mình, người kia thường phải cung kính lễ phép với mình mới đúng chứ?
Mặc dù Hứa Thanh Tiêu có cung kính, nhưng trong lời nói hình như đầy rẫy sự không tin tưởng, càng quan trọng hơn nữa là, còn có chút trốn tránh thì phải?
Đây là ý gì đây?
Nghi ngờ ông ta nói dối hả? Hay là không tin tưởng ông ta đây?
“Hứa tiểu bằng hữu, ngươi yên tâm, lão phu không có lừa ngươi, thế này đi, lão phu đưa ngươi đi gặp bệ hạ, sau khi gặp bệ hạ xong, cái gì ngươi cũng sẽ biết hết thôi.”
Đối với Ngô Minh mà nói, ông ta không tức giận với lời từ chối của Hứa Thanh Tiêu, bởi vì theo bản năng ông ta cho rằng, Hứa Thanh Tiêu chỉ đơn thuần không tin tưởng mình mà thôi.
Cho nên ông ta định đưa Hứa Thanh Tiêu vào hoàng cung một chuyến, gặp Nữ đế một chút, để Nữ đế cho Hứa Thanh Tiêu biết thân phận của ông ta thực ra là gì.
Chứ không thì, đường đường Nhất phẩm võ giả, nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi ấy thế mà lại từ chối hả?
Điều này có chút không bình thường rồi đó.
Từ sau khi đạt được Nhất phẩm, thì không còn ai dám từ chối ông ta nữa, bất kể là ai đi nữa.