Đến mức đám đệ tử Tiên tông đã kết trận kết đi kết lại vô số lần rồi, đúng là có chút mất kiên nhẫn, giết thì giết không được, mà không giết thì cũng chỉ có thể nhìn bọn giặc trời đó hấp thụ oán khí.
Mà đệ tử của Thái Thương Phù Tông, áo bào thuần một màu đen, từng bức từng bức phù chú giết tới, hóa thành những đốm lửa bay lả tả, nhưng đều bị những con đại yêu ma thực thụ ngăn cản lại cả.
Trên thành.
Mấy người Quảng Dương hầu nhìn thấy một màn này, sắc mặt không thể khó coi hơn được nữa.
“Đám yêu ma này, thực sự đã tính tới việc cho dù có chết Đại Nho Văn cung cũng sẽ không ra tay, nếu như trong việc này không có trò quỷ nào, lão tử có chết cũng không tin.”
Quảng Dương hầu siết chặt nắm đấm, hắn ta cũng bị đám yêu ma này làm cho điên tiết rồi, đồng thời càng tức giận hơn với hành động lần này của Văn cung.
“Người đọc sách trong thiên hạ đều đang mắng chửi Thủ Nhân, nói chuyện này đều là do một tay Thủ Nhân tạo nên, sức mạnh của dư luận, còn sắc bén hơn cả đao kiếm đó, nhưng sao không một ai nhắc đến hành động của Văn cung chứ.”
“Đám người đọc sách này, cũng đúng là đáng chết, tên nào tên đấy đầu óc đều tối đen như mực, nếu như Thủ Nhân có thể trở thành Thánh thì tốt biết bao, việc đầu tiên ta làm là trói gô cổ đám người đọc sách này lại, đánh chết thì thôi.”
Lâm Dương hầu cũng nhịn không được nói, tính cách của hắn ta rất tốt, nhưng nhìn thấy một màn thế này, hắn ta cũng không nhịn được mà buột miệng chửi lớn.
Khoảng thời gian này, từ lúc yêu ma xuất hiện ở Trần quốc, bọn họ vẫn luôn đợi viện trợ từ Đại Ngụy.
Tướng sĩ bình thường có thể tiêu diệt được yêu ma thông thường, nhưng yêu ma mạnh hơn nhất định phải có Nho giả ra tay, hoặc là đệ tử của Tiên môn Phật môn tới giúp, tất nhiên, nếu có thể phái tới Nhị phẩm võ giả thì càng tốt, nếu không chỉ dựa vào mỗi sức của Tứ phẩm võ giả bọn họ.
Không cách nào có thể trong khoảng thời gian ngắn lật ngược chiến cục, dù sao theo quy tắc tác chiến bình thường, bọn họ nào có sợ, nhưng đám yêu ma này có phải công thành đâu, chúng chỉ hấp thụ đống tinh khí huyết nhục cùng oán khí này.
Cứ như vậy, đã khiến bọn họ rơi vào thế vô cùng bị động.
Vốn nếu như mời đến hai vị Thiên Địa Đại Nho, dưới sự trấn áp của Hạo nhiên chính khí, một vị Thiên Địa Đại Nho, có thể trấn giết được mười vạn yêu ma, cộng thêm mười vị Đại Nho, hoàn toàn có thể dọn dẹp sạch sẽ từng đám từng đám một.
Đừng nói gì tới trăm vạn yêu ma, năm trăm vạn yêu ma, hai vị Thiên Địa Đại Nho cộng thêm mười vị Đại Nho cùng với Thái Thượng Tiên tông và Thái Thương Phù tông, còn có sự giúp đỡ viện trợ từ quân Đại Ngụy, cũng có thể trong thời gian một tháng xử lý gọn gàng sạch sẽ.
Nhưng bây giờ thì sao? Số lượng yêu ma càng ngày càng nhiều, Đại Nho cũng chỉ có hai vị tới, hai vị Đại Nho này còn không đủ nhét kẽ răng nữa, không thể nói là không có tác dụng gì, mà là hoàn toàn không thể tạo nên ảnh hưởng thực sự nào lên đám yêu ma này cả.
Cách nghĩ của bọn họ không phải giết sạch đám yêu quái này, mà là khiến đám yêu quái này xách đít về chỗ là được.
Nếu muốn một lần giết sạch đám bùi nhùi này thì hơi khó khăn, khiến bọn chúng quay về nơi chôn nhau cắt rốn thì dễ hơn chút.
Hiện tại cũng chẳng phải đại chiến chính tà gì, chỉ cần trấn áp được là được rồi.
Đáng tiếc là, Văn cung Đại Ngụy người ta không phái Thiên Địa Đại Nho tới, triều đình cũng mật hàm những vị Thiên Địa Đại Nho khác, ở quốc gia khác cơ.
Người ta cũng không đến mức không nhận, mà là người nào cũng bảo còn nhiều việc quấn thân, nói tóm lại ý tứ cũng rất đơn giản, không có rảnh, đừng có tìm bọn ta nữa.
Cho nên mấy vị Hầu gia đóng quân ở Trần quốc người nào cũng cực kỳ chán ghét người đọc sách.
“Bây giờ bách tính Trần quốc hận Thủ Nhân sống đi chết lại, bách tính các quốc gia xung quanh cũng hận Thủ Nhân chết đi sống lại, đám quốc gia phụ thuộc Đại Nguỵ vốn đã không ưa Thủ Nhân.”
“Nếu như chuyện này xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn, lại thêm vào cái miệng của đám người đọc sách này, méo còn nói cho tròn được, chuyện bọn chúng ủ mưu trong lòng, chỉ sợ chính là đối đầu với Thủ Nhân thôi.”
Lâm Dương hầu lên tiếng, nhăn đầu mày, nói như vậy.
“Ủ mưu gì cơ?”
Quảng Dương hầu nhăn mày, nhìn Lâm Dương hầu nói.
“Thủ Nhân muốn thành Thánh, cần phải mượn sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ.”
“Chỉ là người đọc sách trong thiên hạ vốn đã có định kiến với Thủ Nhân rồi, dưới sự tác động chia rẽ của Văn cung Đại Ngụy, chỉ sợ rằng định kiến với Thủ Nhân sẽ càng lớn thêm, cho nên nếu như Thủ Nhân muốn thành thánh, không cách nào nhận được sự trợ giúp từ đám người đọc sách đó.”
“Muốn phá vỡ cục diện này, thì bắt buộc phải mượn sức mạnh vô cùng lớn từ người trong thiên hạ, nói cho cùng dân ý thắng tất cả, bách tính của vương triều Đại Ngụy, tất nhiên hoàn toàn tín nhiệm Thủ Nhân, nhưng người trong thiên hạ thì sao?”
“Có điều, cho dù người của Văn cung Đại Ngụy không làm như vậy, Thủ Nhân cũng không cách nào mượn được viện trợ từ người trong thiên hạ, nhưng bọn chúng vẫn sợ lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không để Thủ Nhân có chút hy vọng nào, đây chính là việc mà Văn cung Đại Ngụy muốn làm.”
Lâm Dương hầu nói như vậy, những lời này khiến Quảng Dương hầu không nhịn được mà nhăn chặt mày.
“Cái đám đọc sách đáng chết này.”
“Mẹ nó.”
Lâm Dương hầu nắm chặt nắm đấm, hắn ta thực sự nổi giận rồi, nhưng vấn đề nằm ở chỗ dù có như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu như chửi mà có tác dụng, người đọc sách có chết hay không hắn ta không biết, chứ hắn ta chết là cái chắc, nói cho cùng cũng chửi không lại đám đọc sách.
Cũng trong lúc đó.
Yêu ma đã lui xa cách thành năm trăm dặm.
Đệ tử của Thái Thượng Tiên tông và Thái Thương Phù tông quay về rồi.
Soạt.
Mấy chục bóng người xuất hiện trên tường thành, mấy mươi người này đều là những nhân vật xuất chúng của hai đại Tiên tông, phần lớn đều là tầm trung niên, có ba bốn người là những thanh niên trẻ tuổi.
“Quảng Dương hầu, lẽ nào Văn cung Đại Ngụy không có lương tâm vậy, thực sự không phái người tới sao?”