Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 907 - Chương 907: Trăm Vạn Yêu Ma, Chính Khí Ca Lên Sàn, Kinh Động Thánh Khí, Chấn Kinh Đến Từ Nhất Phẩm (3)

Chương 907: Trăm Vạn Yêu Ma, Chính Khí Ca Lên Sàn, Kinh Động Thánh Khí, Chấn Kinh Đến Từ Nhất Phẩm (3)

Lúc này, bên Thái Thượng Tiên tông, một nam tử trong niên cất lời, người này là trưởng lão của Thái Thượng Tiên tông, Tôn Hâm, địa vị không thấp, Tiên đạo Tứ phẩm.

Vừa nãy ông ta tiêu diệt không ít yêu ma, nhưng cũng chỉ là mấy con tiểu yêu, gặp phải đại yêu thực thụ, không phải đánh không lại, mà đằng kia cứ liên tục chạy, bất cứ lúc nào cũng có thể Ngụy trang thành người khác, ông ta cũng không dám truy kích quá sâu, lo lắng cho an nguy của đệ tử.

Khoảng thời gian này, ông ta luôn trong trạng thái như vậy, trong lòng đã tích đầy một bụng lửa giận, không phải chỉ có mình ông ta, toàn bộ Thái Thượng Tiên tông ai nấy đều tích một bụng lửa.

Trước đây từng xảy ra chuyện như thế này, nhưng trước giờ chưa từng bực mình đến thế bao giờ.

Ít nhất lúc trước có hai vị Nho đạo cường giả tới đây, phụ trách trấn áp yêu ma, bọn họ chỉ cần bảo vệ cho hai vị Nho đạo cường giả đó là xong rồi.

Bây giờ lấy cứng đối cứng giết tới giết lui, bên kia lại chẳng phải lũ đần.

Hạo nhiên chính khí, bẩm sinh có thể trấn trụ được yêu ma, tốt hơn như vừa nãy nhiều, nếu như bọn họ có hai vị Đại Nho đi cùng, Đại Nho luân chuyển Hạo nhiên Chính khí, có thể tự động trấn áp đám yêu ma kia, tiêu hao sức mạnh của chúng, thậm chí một số yêu thú yếu ớt sẽ tự bạo ngay tại chỗ.

Yêu ma mạnh hơn một chút, cũng sẽ bị tiêu hao phần lớn sức mạnh, bọn họ mới dễ dàng ra tay, nhưng bây giờ không có Đại Nho, đối đầu với đám yêu ma này, quả thật lực bất tòng tâm.

Trừ khi mượn tới được một vài pháp khí, hoặc là nhân vật nào đấy lớn thực sự lên sàn thôi.

Ấm ức như vậy, khiến Tôn Hâm không nhịn được mà oán giận một câu.

Nghe thấy câu oán giận của Tôn Hâm, Quảng Dương hầu cũng có chút không vừa lòng, nếu như dễ giết như vậy, còn cần gọi tới mấy người làm gì?

Quảng Dương hầu không nói gì.

Sau đó Lâm Dương hầu ấy vậy lại lên tiếng.

“Triều đình đã và đang xử lý rồi, đợi mấy ngày nữa đi, trong Tiên tông có tin tức gì không?”

Lâm Dương hầu hỏi, ngữ khí vẫn có thể xem như hòa nhã.

Nhưng Tôn Hâm thì lại có chút bực bội.

“Còn đợi? Còn đợi thêm nữa đám yêu ma này đã ăn no cuốn gói về nhà rồi.”

“Văn cung Đại Ngụy không ra mặt, lẽ nào không còn Đại Nho nữa rồi sao?”

“Hứa Thanh Tiêu không phải là Thiên Địa Đại Nho sao? Chuyện này bất luận thế nào cũng có quan hệ cực kỳ lớn với hắn, bây giờ hắn trở thành Thiên Địa Đại Nho rồi, theo lý mà nói nên tới đây giải quyết đi chứ?”

Tôn Hâm nói như vậy, sau khi những lời này vừa nói xong, những người khác cũng đồng loạt gật đầu, họ cảm thấy Tôn Hâm nói không sai.

Nhưng lời này nói ra, Quảng Dương hầu liền nhăn mày.

“Bình Loạn hầu nay phải xử lý rất nhiều chuyện lớn của triều đình, sao có thể bỏ thời gian tới đây được, loạn ở Trần quốc, chẳng qua là do chúng ta không có chuẩn bị tốt mà thôi.”

“Nếu như đến chuyện này cũng phải để Bình Loạn hầu của Đại Ngụy ta đích thân tới, chẳng phải càng khiến cho đám yêu ma này thêm kiêu ngạo sao?”

Quảng Dương hầu có chút không vui lòng rồi đó, chủ yếu là do những lời kia của Tôn Hâm, Hứa Thanh Tiêu nào có phải chỉ đơn thuần là một Thiên Địa Đại Nho, mà là tân Thánh của Đại Ngụy đó.

Nếu như hắn tới đây rồi, ngược lại khiến Quảng Dương hầu thêm lo, sợ có người gây phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng ý trong ý ngoài trong lời nói của Quảng Dương hầu khiến cho mấy người bên Tiên tông không vừa lòng.

“Vậy ý của hầu gia là, Đại Ngụy hầu gia mấy người người nào người nấy cũng ở trên trời cả, chúng ta tới giúp, ngược lại thành rước phiền phải không?”

Thái độ của Tôn Hâm chớp mắt đã lạnh đi.

Đệ tử Tiên đạo, không phải kiểu không biết tình biết lý, chủ yếu là do họ tiêu dao tự tại, nào có chịu qua cảnh thế này bao giờ?

“Đó là do mấy người tự thấy thế.”

Quảng Dương hầu lười để ý tới ông ta, trước mắt chuyện loạn yêu ma ở Trần quốc vẫn chưa giải quyết xong, đứng ở đây mà nói đúng nói sai, hắn ta cũng rất mất hứng, có thể mời Đại Nho tới, còn cần tới mấy người các ngươi sao? Đúng là nực cười.

“Được rồi, được rồi, chư vị không cần cãi nhau nữa.”

“Chúng ta đều vì muốn giải quyết chuyện loạn yêu ma cả, xuất phát điểm đều là ý tốt, không cần thiết phải như vậy.”

“Thế này đi, ta đích thân viết một bản tấu chương, để bệ hạ nghĩ cách nhanh nhất, mời một vài người tới giúp, Tôn đạo trưởng cũng viết thêm một phong thư, để trong phái phái thêm người đến đây.”

“Đừng tranh cãi nữa.”

Mắt thấy cục diện có chút vấn đề, Lâm Dương hầu lập tức cất lời, giảng hoà hai bên.

Lời này vừa nói, Tôn Hâm bèn hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, mà là dẫn đầu mọi người rời đi.

Bọn họ ngự kiếm bay đi, từ trên thành hạ xuống dưới.

Đợi sau khi Tôn Hâm rời đi, Quảng Dương hầu nhịn không được lên tiếng.

“Cũng không biết bệ hạ nghĩ cái gì nữa, cho đám người này tới tiếp viện, tên nào tên nấy kiêu ngạo hết biết, người không biết còn tưởng Đại Ngụy ta nợ gì bọn chúng.”

Quảng Dương hầu có chút không thoải mái.

“Không được nói lung tung.”

“Sau này sợ là phải thường xuyên gặp mặt rồi.”

Lâm Dương hầu nói, bảo Quảng Dương hầu đừng nói linh tinh, nhưng vừa nghe câu này, Quảng Dương hầu không nhịn được nhăn mày.

“Thường xuyên gặp mặt?”

“Sao lại nói thế?”

Quảng Dương hầu đè nén giọng nói xuống hỏi.

“Quốc công đã truyền tin tới rồi, Văn cung Đại Ngụy muốn thoát ly Đại Ngụy, đây cũng là chuyện sớm muộn, bệ hạ vì quốc vận, sẽ mở rộng quốc môn, cho phép Tiên đạo tới Đại Ngụy truyền đạo, theo như vậy mà nói, sẽ giảm thiểu được chút ảnh hưởng.”

Lâm Dương hầu trả lời.

“Mở rộng quốc môn, cho phép Tiên đạo truyền đạo?”

“Đây không phải vừa mới tiễn được một đám bạch nhãn lang, lại hốt thêm về một đám hổ sao?”

“Đám đệ tử Tiên đạo này, đứa nào đứa nấy cũng tâm cao khí ngạo, nếu như chúng đến Đại Ngụy ta, chỉ sợ sẽ lộn nhộn ra không ít chuyện đó.”

Quảng Dương hậu quả thực nhịn không được có hơi tò mò.

“Những việc này không liên quan tới chúng ta, là ý của bệ hạ, cũng là ý của triều đình”.

“Văn cung đi rồi, Đại Ngụy bắt buộc phải có một thế lực khác tiếp tục duy trì, nếu không chỉ có mỗi võ phu, không cách nào giải quyết được vấn đề yêu ma.”

“Nếu như không có sự giúp đỡ của đám người Tiên đạo này, nghĩ lại mà xem mấy ngày trước chúng ta đối mặt với đám yêu ma này như thế nào.”

Lâm Dương hầu cũng không muốn nói gì nhiều, chuyện liên đới phía trong quá đỗi phức tạp, miễn không ảnh hưởng tới bản thân là được.

Bình Luận (0)
Comment