Một giọng nói vang lên, đám yêu ma này cũng không ngu ngốc, đối diện với nguy hiểm phản ứng đầu tiên của chúng là muốn chạy.
Nhưng cũng chính vào lúc nàu, một giọng nói khác vang lên, phía trong yêu ma, vô cùng lạnh lẽo.
“Chỉ có một mống mà thôi.”
“Một tên Thiên Địa Đại Nho, không thể trấn giết trăm vạn yêu ma chúng ta, vương triều Đại Ngụy chỉ phái một tên Thiên Địa Đại Nho này.”
“Chỉ cần chúng ta trấn tĩnh là được, tạm thời lui đi, không được hoang mang.”
Đây là một tên đại ma, giọng nói của hắn ta vô cùng lạnh lùng, hơn nữa còn tràn đầy tự tin.
Đúng.
Một tên Thiên Địa Đại Nho, khiến bọn chúng có chút kiêng dè, nhưng một tên Thiên Địa Đại Nho này, cũng không giết hết trăm vạn yêu ma được.
Không cần phải hoang mang như vậy, hắn nói nhiều như vậy, là để chúng yêu ma không bị dọa sợ tới vỡ mật, chưa gì đã chạy trận.
Mà trên tường thành, nhìn thấy Hạo nhiên chính khí khủng khiếp như vậy, trong giây lát, Hứa Thanh Tiêu bỗng nghĩ tới một chuyện.
Nếu yêu ma đã sợ nhất là Hạo nhiên chính khí.
Vậy không phải vừa hay bản thân có một bài Chính Khí ca sao?
Nếu như bản thân niệm Chính Khí ca, liệu có thể cường hóa được Hạo nhiên chính khí không nhỉ?
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu cũng không do dự thêm nữa.
Sau đó, hắn hít sâu một hơi, vận chuyển Hạo nhiên Chính khí trong cơ thể, tiếp theo bắt đầu đọc văn chương.
“Thiên địa có chính khí, tạp nhiên phú lưu hình.”
“Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tá vi nhật tinh.”
“Vu nhân viết hạo nhiên, phái hồ tắc thương minh.”
Song, sau khi Chính khi ca xuất hiện.
Một màn khủng khiếp đã xảy ra.
Vốn ánh sáng trên người Hứa Thanh Tiêu vô cùng lộng lẫy, chọc thủng màn đêm.
Nhưng Chính khí ca được niệm ra xong.
Trên trời cao, từng đám từng đám mây màu tím hiện ra, mỗi một đám mây màu tím, đều là Hạo nhiên chính khí.
Cùng với sự xuất hiện của mây tím, Hạo nhiên chính khí đâm thủng trời đêm, giống như có một đôi tay khổng lời vô hình, trực tiếp xé vỡ âm u.
Không chỉ có như vậy.
Thậm chí một mặt trời khổng lồ hiện ra, bắn ra vô số chùm sáng, những chùm sáng này chiếu lên người yêu ma, lập tức biến chúng thành đám khói đen.
“Chạy mau! Không phải Thiên địa đại nho, là Bán thánh, Bán thánh tới rồi.”
“Mẹ nó chứ, không phải Thiên địa đại nho, là Bán thánh tới rồi.”
“Mẹ nó đây nào phải Thiên địa đại nho? Văn cung Đại Ngụy chơi chúng ta rồi, bọn chúng gọi Bán thánh tới rồi.”
Giây phút này, vô số yêu ma kinh hồn bạt vía, bọn chúng lớn tiếng kêu gào, con nào con nấy đều bị dọa sợ mất mật.
Lấy Trần quốc làm điểm trung tâm, giang sơn vạn dặm hoàn toàn không còn lấy một sợi sương mù nữa, thay vào đó là Hạo nhiên chính khí khủng khiếp bức người.
Hơn nữa càng đáng sợ hơn là.
Trong trời đất, tất cả Hạo nhiên chính khí của người đọc sách, ấy vậy mà không hiểu vì sao lại bay hết về phía Trần quốc.
Đặc biệt là ở Văn cung Đại Ngụy.
Hạo nhiên Văn chung liền đinh đang vang lên.
Đến cuối cùng, cũng bay thẳng ra lên trời, rồi hướng về phía Trần quốc.
“Thánh khí bay mất rồi?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì thế này?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi, thánh khí bay mất rồi.”
Cả một Văn cung Đại Ngụy loạn thành một đống bùi nhùi, thánh khí cũng bay mất rồi, bọn họ sao có thể không sợ cho được?
Mà cũng cùng lúc đó, Văn cung Đại Ngụy cũng hoàn toàn chấn động, một chùm sáng không lời diễn tả phóng thẳng lên trời, Thiên địa đại nho cũng vậy, Đại nho cũng thế, cho dù là người đọc sách bình thường, Hạo nhiên chính khí trong người bọn họ.
Toàn bộ đều bị cưỡng bức rút đi.
Mà trong Trần quốc.
Người chấn kinh nhất không phải người nào khác.
Mà là…Ngô Minh.
Văn cung Đại Ngụy.
Hạo Nhiên Văn Chung biến mất, trên dưới Văn cung đều loạn thành một mớ.
Dù sao Hạo Nhiên Văn Chung chính là vật của Chu Thánh, là thánh khí, ý nghĩa phi phàm, trấn áp nội tình Văn cung.
Có thể nói, Hạo Nhiên Văn Chung, trong lòng người đọc sách thiên hạ, tương đương với nửa Văn thánh.
Mà Văn cung Đại Ngụy sở dĩ có tự tin và sức mạnh như vậy một phần cũng từ Hạo Nhiên Văn Chung.
Nhưng đột ngột, nhìn thấy Hạo Nhiên Văn Chung biến mất, tất nhiên trên dưới ai cũng kinh hãi, sau đó loạn cào cào.
Trong Văn cung.
Đám người Tào Nho dường như trong nháy mắt khi Hạo Nhiên Văn Chung biến mất, liền cảm giác được, rất nhanh sau đó ba vị Thiên địa đại nho nhận ra điểm khác thường.
"Là Nho đạo kinh thế văn chương ra đời."
"Kinh thế văn chương, có liên quan đến Hạo nhiên chính khí, nếu không, Văn Chung không có khả năng biến mất."
"Là Hứa Thanh Tiêu! Lại là hắn. ”
Ba vị Thiên địa đại nho hầu như đã cảm ứng được đã xảy ra chuyện gì trước tiên, chỉ là cụ thể xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết.
"Xem ra kế hoạch chúng ta lại thất bại."
Giọng nói Phương Nho vang lên, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạo Nhiên Văn Chung biến mất, hiển nhiên là đi trấn áp yêu ma Trần quốc, nếu quả nhiên là như vậy, điều này có nghĩa là nước cờ này đã vô dụng.
"Hứa Thanh Tiêu này, vì sao vận khí của hắn luôn tốt như vậy, mỗi một lần đều có thể gặp dữ hóa lành?"
Khương Nho nhíu mày, ông ta không hiểu sao cảm thấy vận khí của Hứa Thanh Tiêu thật sự quá tốt, điều này quá bất hợp lý, vô cùng cổ quái.
"Cũng không có gì, nước cờ này tuy rằng không đạt được như trong kỳ vọng của chúng ta, nhưng nên làm thì cũng đã làm được rồi."
"Lúc này đây, yêu ma Trần quốc nổi lên bốn phía, thiếu sự trợ giúp của Văn cung Đại Ngụy, đã làm cho người trong thiên hạ biết tác dụng của người đọc sách."
"Về phần Hứa Thanh Tiêu trấn áp họa loạn, vậy thì như thế nào? Người trong thiên hạ đã bắt đầu mắng chửi Hứa Thanh Tiêu, cho dù Hứa Thanh Tiêu hiện tại ra tay, thì có thể làm gì được? ”
Hứa Thanh Tiêu không chịu nổi thiên hạ phỉ mắng mới có thể ra tay không phải là vậy sao? Còn nữa nếu Hứa Thanh Tiêu trấn áp trận họa loạn này, hoàn toàn có thể quy công lao thuộc về Hạo Nhiên Văn Chung. ”
"Hứa Thanh Tiêu hắn chẳng qua chỉ lộ diện mà thôi, công lao vẫn là Chu Thánh nhất mạch ta."
"Chỗ duy nhất không tốt chính là không thể khiến dân chúng thiên hạ mắng chửi Hứa Thanh Tiêu, cho nên điểm này chúng ta vẫn phải có phòng bị, Hứa Thanh Tiêu không cách nào thông qua người đọc sách thành thánh, nhưng có khả năng nhất định, hắn sẽ mượn lực của vạn dân…”.
"Tuy rằng mượn lực của vạn dân thì cũng chưa chắc có thể thành thánh, nhưng bất luận như thế nào, chúng ta đều cần phòng bị, không cho hắn một tia hy vọng, nếu không, nếu hắn thành thánh đối với chúng ta mà nói mới thật sự là đả kích trí mạng."
Tào Nho mở miệng, ông ta cũng không cho là đúng, bởi vì nước cờ nên đi đã đi xong, nên làm cũng làm được rồi.
Chỉ là không hoàn mỹ mà thôi.