Ngô Minh mở lời, ông ta đã nhận định Hứa Thanh Tiêu chính là cảm thấy Võ đạo không mạnh.
Nếu không thì, người bình thường đã dập đầu bái sư rồi, nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn sống chết không chịu đồng ý, chuyện này sao mà hợp lý được.
Hoàn toàn không hợp lý.
Hơn nữa Ngô Minh cũng có chứng cứ để dựa vào, dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng đã trải nghiệm qua Thánh ý mạnh đến mức nào, điều đương nhiên sẽ cho rằng Nho đạo mạnh hơn, nhưng ông ta không quan tâm, bởi vì sau khi ông ta ra tay, Hứa Thanh Tiêu sẽ biết thêm Võ đạo mạnh đến mức nào.
“Tiền bối, hay là ngài ra tay luôn đi, để lỡ thêm thời gian, chỉ sợ sẽ lại sinh ra không ít thương vong.”
Hứa Thanh Tiêu bất lực nói.
“Tiểu hữu không cần nhiều lời, đám dị tộc này sống hay chết, không liên quan đến lão phu.”
“Đi đi.”
Ngô Minh phất tay một cái, chớp mắt bèn đưa Hứa Thanh Tiêu lên trên tường thành của thành thứ hai Trần quốc.
Trong lúc này, trên thành thứ hai, có không ít tướng sĩ, trong thành cũng có đại quân trấn loạn, mấy vị Vương hầu, bao gồm hai vị cường giả từ hai đại Tiên tông, đều tập trung ở trên tường thành, đang đối đầu với đám yêu ma này.
Đối diện bỗng nhiên xuất hiện Hứa Thanh Tiêu, sắc mặt mọi người tự động thay đổi, theo bản năng cứ cho rằng yêu ma tới rồi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, đám người Quảng Dương hầu cùng Lâm Dương hầu đều cảm thấy kinh ngạc.
“Thủ Nhân, sao ngươi lại tới đây?”
“Đây là?”
Mấy người tỏ ra vô cùng trấn kinh, bọn họ sao có thể nghĩ tới, thế mà Hứa Thanh Tiêu lại tới.
Mà đối với đám người Tôn Hâm mà nói, bọn họ cũng có chút ngạc nhiên.
Có điều càng nhiều hơn là, kinh ngạc người này chính là Hứa Thanh Tiêu?
Còn nữa, sao Hứa Thanh Tiêu lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nhưng giọng nói của Tôn Hâm lập tức vang lên.
“Tới rồi không phải chuyện tốt sao?”
“Bây giờ trăm vạn yêu ma đột kích, một vị Thiên Địa Đại Nho xuất hiện, đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.”
“Hứa nho, làm phiền ngươi ra tay trước đi, trấn áp nổi loạn trong thành, đám yêu ma này, chỉ sợ bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào thích sát, một khi chúng bắt đầu giết người, phiền phức rất lớn.”
Sau khi ngạc nhiên đầu tiên qua đi, Tôn Hâm lên tiếng ngay.
Ông ta không quan tâm tại sao Hứa Thanh Tiêu lại tới, mà là giải quyết chuyện trước mắt này nhanh một chút rồi nói sau.
Nếu không thì, nói gì cũng vô dụng.
Đúng vậy, bâu giờ trong thành đã loạn thành một mớ, mà ngoài thành trăm vạn yêu ma như hổ dữ canh chừng không rời mắt, một khi đám yêu ma này xông vào, vậy thì phiền phức lớn rồi.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Ngô Minh một cái, sau đó trầm tư không nói, khoanh tay đứng đó, rất rõ ràng ông ta sẽ không ra tay trước đâu, nhất định phải để hắn ra tay trước.
Còn về mọi người, cũng nhìn Ngô Minh một cái, chỉ là bây giờ tình hình có chút cấp bách, bọn họ không có thời gian nghĩ xem Ngô Minh là ai.
Trên thành.
Hứa Thanh Tiêu nhìn trăm vạn yêu ma ngoài thành, ma khí hừng hực, hoàn toàn không thể nhìn được diện mạo thật, giống như một bức tường đen giày cộm vậy, nhưng sức đe dọa tỏa ra cực kì đáng sợ.
Mà trong thành nơi nơi đều là những âm thanh hoảng loạn, nói cho cùng có tâm ma khống chế tâm trí của Đại Ngụy quân cùng tướng sĩ của Trần quốc trong thành, bắt đầu giết người vô cớ.
Giờ khắc này.
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi.
Sau đó bỗng nhiên hắn ý thức ra được một điều.
Trừ yêu kiểu gì vậy?
Đúng thế, trừ yêu kiểu gì.
Lẽ nào thét mấy câu? Sao có thể vậy được nhỉ?
Trên tường thành, rất nhiều ánh mắt đều đặt lên người Hứa Thanh Tiêu, mà giờ khắc này Hứa Thanh Tiêu, thực sự có chút trầm mặc.
Bởi vì hắn chưa từng học qua cách trừ yêu của Nho đạo, từ trước tới nay nào có gặp qua đâu.
Dường như cảm nhận được Hứa Thanh Tiêu có gì đó thất thường, giọng nói của Ngô Minh vang lên, là truyền âm vào tai.
“Vận chuyển Hạo nhiên chính khí, niệm văn giết yêu, Đại Ngụy chắc chắn có trấn yêu văn, chắc là ngươi từng học qua rồi.”
“Nếu như chưa từng học, chỉ cần phóng ra Hạo nhiên Chính khí trong người ngươi ra là được.”
Ngô Minh nhắc nhở nói.
Hứa Thanh Tiêu không biết giết yêu, ngược lại ông ta không thấy có gì ngạc nhiên, dù sao ông ta cũng từng tìm hiểu sơ về Hứa Thanh Tiêu, thông qua lời nói của bách tính mà biết.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nhập kinh đô, thì chưa từng rời khỏi đây, vẫn luôn ở trong kinh đô, hơn nữa quan hệ với Văn cung Đại Ngụy cũng chẳng tốt đẹp gì, không biết cách giết yêu cũng không có gì lạ.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Ngô Minh.
Hứa Thanh Tiêu chầm chậm gật đầu, chỉ là văn trấn yêu này, hắn thật sự chưa từng học qua.
Có điều tốt ở chỗ, giết yêu cần văn trấn yêu, mà không cần văn chương cũng được, chỉ cần phóng Hạo nhiên chính khí trong cơ thể mình là được.
Hứa Thanh Tiêu biết phải làm thế nào rồi.
Hắn đi lên phía trước một bước.
Chớp mắt một cái, Hạo nhiên chính khí màu tím từ trong người Hứa Thanh Tiêu bạo phát phóng ra.
Lúc này, trời đất u ám.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều bất giác đặt hết lên người Hứa Thanh Tiêu, đặc biệt là đệ tử hai đại Tiên tông, đối với sự xuất hiện của Hứa Thanh Tiêu, bọn họ không hề vui vẻ chút nào, ngược lại lại có chút không vui lòng.
Nói cho cùng đến giờ phút này rồi Hứa Thanh Tiêu còn tới làm gì? Hơn nữa nếu như thực sự tới rồi, đáng lẽ phải phái tới một vị Thiên địa đại nho kinh nghiệm hiểu đạo chứ, Hứa Thanh Tiêu vừa mới thăng cấp, có tác dụng gì đâu.
Nhưng chính vào sau khi Hứa Thanh Tiêu tỏa ra Hạo nhiên Chính khí.
Trong giây lát.
Ánh sáng màu tím, từ trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu báo phát phóng đi, như hàng ngàn hào quang vậy, bay xa vạn trượng.
Đùng đùng đùng!
Tiếng sấm lôi đình vang lên, từng tia từng tia sáng, giáng xuống nội thành, tất cả tà túy trực tiếp bị tiêu diệt ngay tại chỗ, không có sức để giãy giụa phản kháng.
Những cặp mắt hằn tia máu của những tướng sĩ mất đi lý trí, cũng dần dần tỉnh lại, tâm ma bị diệt.
Mà ngoài thành, trăm vạn yêu ma cũng sục sôi lên.
“Là Thiên Địa Đại Nho, Đại Ngụy phái một vị Thiên địa đại nho tới rồi.”
“Chạy mau, là Thiên địa đại nho.”
“Sao có thể, không phải nói sẽ không có Thiên địa đại nho nào sao?”
“Chạy nhanh chút đi, có một vị Thiên địa đại nho, chúng ta không thể công thành được đâu.”