Kinh đô Đại Ngụy.
Bên trong phủ Bình Loạn hầu.
Giọng của Ngô Minh tiếp tục vang lên.
Sau khi nói xong chuyện về bảy hệ thống lớn ông liền nói đến hệ thống võ đạo.
“Đồ nhi, võ đạo có thập phẩm, trước lục phẩm vi sư không muốn nói nhiều làm gì.”
“Bắt đầu nói từ Vương Giả đi.”
“Võ đạo tứ phẩm gọi là cảnh giới Vương Giả, chân khí trong cơ thể cũng sẽ biến thành chân khí Vương Đạo, chân khí biến hóa là cảnh giới cao nhất của võ đạo phàm nhân.”
“Vương Giả tứ phẩm, sức của một quyền có thể đánh nát cả một tửu lâu, Vương Giả mạnh mẽ có thể đánh nát cả một tòa nhà cao ba trượng, nhưng cũng chỉ có thể đạt đến trình độ này mà thôi.”
“Bước ngoặt thật sự là tam phẩm!”
“Thủ Nhân, hãy nghiêm túc lắng nghe những lời tiếp theo mà vi sư nói.”
Ngô Minh nói đại khái về tứ phẩm Vương Giả cảnh, chỉ là hình dung đơn giản mà thôi.
Nhưng điều tiếp theo mới chính là chuyện mà ông thật sự muốn nói.
“Sư phụ, người nói đi.”
Hứa Thanh Tiêu rửa tai lắng nghe, những kiến thức này đều là thứ mà hắn muốn biết.
“Ở trong mắt chúng ta, bảy hệ thống lớn mỗi hệ thống đều chia thành thập phẩm, nhưng trước thất phẩm đều là Trúc Cơ Bồi Nguyên.”
“Trước thất phẩm đều chỉ có thể xem như là cực hạn của phàm thể, chỉ có thể bước vào tam phẩm mới xem như thật sự chính thức bước vào cửa.”
“Sau khi vào võ đạo tứ phẩm mới thật sự gọi là một cấp một tầng trời, mỗi một phẩm cấp đều cách xa nhau vạn dặm, khó mà vượt qua được.”
“Võ đạo tam phẩm tên là võ đạo Nhập Thánh, mỗi một chiêu thức, mỗi một cử động đều có thể dẫn đến sự biến hóa của thiên tượng, có được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, có thể lấy được thủ cấp tướng địch từ trong thiên quân vạn mã.”
“Võ đạo nhị phẩm tên là võ đạo Chí Tôn, một chỉ cắt ngang một con sông, một kiếm phá được một thành, có thể giết người trong vô hình từ ngoài vạn dặm, chỉ chịu sự hạn chế của nhất phẩm và sức mạnh thiên địa.”
“Mà cái gọi là sức mạnh thiên địa này cũng đại biểu cho rất nhiều thứ, như là dân ý của bách tính, như là sức mạnh của người đọc sách, như là sức mạnh của lòng tin vân vân, đều xem như là sức mạnh thiên địa.”
“Thay một cách nói khác thì đến nhị phẩm, chiến lực về cơ bản là mạnh nhất.”
“Mà nhất phẩm thì cao hơn tất cả, có thể không để ý đến thiên địa chi lực, ví dụ như nói Thủ Nhân, trong cơ thể ngươi có dân ý, đây chính là sức mạnh thiên địa, nếu như nhị phẩm giết ngươi cũng sẽ chịu ảnh hưởng, sẽ có điều e ngại.”
“Thậm chí nếu như sau khi ngươi thành thánh rồi, cho dù nhị phẩm muốn giết ngươi cũng không dám giết ngươi, bởi vì chưa chắc có thể giết được ngươi, sau khi giết được ngươi rồi thì còn có thể phải trả một cái giá đau đớn, bị thiên địa chán ghét vứt bỏ.”
“Nhưng nhất phẩm thì không cần để ý đến, chỉ cần ngươi không trở thành nhất phẩm Văn thánh, vậy thì chỉ cần nhất phẩm là có thể giết ngươi, hơn nữa cho dù là Văn thánh, nếu như ngươi ép một nhất phẩm võ giả quá trớn thì chỉ cần nên giết là giết được, chẳng qua Văn thánh cũng có thủ đoạn để ngăn cản mà thôi.”
Ngô Minh nói đến sự khác nhau của ba phẩm cấp cuối.
Chiến lực của tam phẩm cực mạnh, có thể dẫn đến thiên tượng, có được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, vượt hơn mọi thứ.
Chiến lực của nhị phẩm dường như đã là vô địch rồi nhưng sự hạn chế duy nhất của họ chính là thiên địa chi lực, có rất nhiều hạn chế.
Nhất phẩm chính là sự tồn tại hủy thiên diệt địa, chỉ cần không phải nhất phẩm Văn thánh thì cái gì cũng có thể giết.
Xem như Hứa Thanh Tiêu đã rõ nhưng vẫn còn có hơi nghi hoặc, không nhịn được mở miệng nói:
“Sư phụ, dựa theo ý của người thì nhị phẩm hẳn là bị hạn chế nhiều lắm.”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
Nhất phẩm và tam phẩm không thành vấn đề, nhưng dường như nhị phẩm hơi bị hạn chế.
“Ừ, đúng là nhị phẩm phải chịu rất nhiều hạn chế, bởi vì bọn họ cần phải nhắm vào nhất phẩm, mà muốn trở thành nhất phẩm thì không chỉ cần bản thân phải mạnh mẽ mà quan trọng hơn chính là có được sự ủng hộ của vận khí, nếu như bọn họ giết người có sức mạnh thiên địa.”
“Vậy sẽ phải tự hao tổn vận khí của bản thân, cho nên khó đột phá được.”
Ngô Minh trả lời.
“Đã hiểu.” Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy nếu đồ nhi giết nho, cũng vậy à?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi thế.
“Không, ngươi thì khác.” Trong phút chốc, Ngô Minh biết Hứa Thanh Tiêu muốn nói điều gì, ông lập tức lắc đầu nói:
“Ngươi còn chưa đến nhị phẩm cho nên giết hay không cũng không đáng kể.”
“Đổi một cách khác mà nói thì nếu như ngươi thật sự muốn giết một số người nào đó thì tốt nhất là nên giết sạch trước khi lên nhị phẩm, nếu không chờ khi ngươi đến nhị phẩm.”
“Vậy thì đúng là không thể làm loạn được, đây cũng chính là lý do khi các quốc gia động binh đao, trên cơ bản không thấy bóng dáng nhị phẩm đâu cả.”
Câu trả lời của Ngô Minh làm cho Hứa Thanh Tiêu an tâm hơn một chút.
Ý rất đơn giản, hoặc là giết hết tất cả kẻ địch trước khi nhị phẩm, hoặc là chờ đến nhất phẩm, nếu không cứ giết loạn ở cảnh giới nhị phẩm thì vô cùng có khả năng làm ảnh hưởng đến vận khí bản thân, đến lúc đó muốn đột phá lên nhất phẩm sẽ khó khăn hơn nhiều.
Hứa Thanh Tiêu đã hiểu rõ tất cả.
Đúng là như vậy, cẩn thận ngẫm lại.
Vào lúc Đại Ngụy bình loạn, nhất phẩm không ra mặt thì còn hiểu được, nhưng nhị phẩm cũng chẳng hề ra mặt, lúc ấy hắn đã có hơi tò mò rồi.
Vương triều Đại Ngụy có bao nhiêu võ giả tam phẩm Hứa Thanh Tiêu không rõ nhưng điều duy nhất hắn biết được chính là trong chín vị quốc công chỉ có bốn vị là võ giả tam phẩm, trong bốn vị liệt hầu chỉ có Quán Quân hầu được tính là một người, nhưng bốn vị tam phẩm liệt hầu này toàn bộ đều đang trấn thủ bên ngoài.
Không có mặt ở kinh đô Đại Ngụy.
Còn lại đều là tứ phẩm, cho nên lúc đại chiến chưa từng xuất hiện kiểu chỉ cần một người là có thể trấn áp được tất cả.