Nếu như một vị nhị phẩm hoặc ba bốn vị tam phẩm ra mặt thì trận chiến này cũng không cần phải sử dụng nhiều âm mưu quỷ kế như vậy. Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều chỉ là nhảm nhí.
“Thủ Nhân, trước tam phẩm ngươi muốn làm gì ở kinh đô Đại Ngụy cũng được, nhưng sau tam phẩm rồi, muốn làm gì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.”
“Hơn nữa nếu như ngươi ở vị trí này quá lâu vậy thì tâm tính sẽ bị mai một, vi sư biết những chuyện ngươi đã từng làm qua, đối với người khác mà nói thì ngươi cực kì hung ác.”
“Nhưng theo cách nhìn của vi sư thì chẳng qua chỉ là đám người đang cãi cọ lẫn nhau mà thôi. Nói tới nói lui, chỉ cần để ý một chuyện, đừng lãng phí quá nhiều miệng lưỡi để cãi nhau với đám người đọc sách kia.”
“Ngươi cần tôi luyện chính bản thân mình, thực sự rèn luyện.”
Ngô Minh lên tiếng, ông ta biết tất cả những chuyện mà Hứa Thanh Tiêu đã làm, gì mà náo loạn Hình bộ, giận dữ chém quận vương, giết Thiên địa đại nho, trông như rất hung ác, nhưng thực tế thì sao?
Chẳng qua chỉ là một đám người cãi cọ lẫn nhau mà thôi, điều này không thích hợp với võ đạo.
Võ đạo đâu phải là đối nhân xử thế, võ đạo là phải chém chém giết giết.
“Mong sư phụ chỉ điểm.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, hắn tán đồng với lời nói của Ngô Minh, đúng là hắn đã phí rất nhiều mồm mép với đám người đọc sách kia, nói thì hắn cũng tức, mà đối phương cũng tức.
Không bằng cứ làm như Ngô Minh, ra tay trấn áp luôn là thích nhất.
“Tăng cảnh giới lên, rèn luyện trong tuyệt cảnh.”
“Bây giờ ngươi ở Thần Thông cảnh, bên trong đã vô cùng tốt nhưng cũng chỉ là bên trong mà thôi, tính thực chiến quá kém.”
“Mấy ngày này, vi sư sẽ dạy võ đạo thần thông cho ngươi, chờ sau khi ngươi nắm giữ được rồi vi sư sẽ dẫn ngươi đến một nơi, rèn luyện trong tuyệt cảnh, để ngươi trở thành Vương Giả, một Vương Giả chân chính.”
Ngô Minh nói một cách nghiêm túc, muốn thay đổi thật sự thì nhất định phải thực chiến chứ không phải cứ trốn trong kinh đô, như thế không thích hợp để tu luyện võ đạo, nhất là đến cảnh giới sau rồi, mỗi một cảnh giới đều cần phải có máu tươi gội rửa.
Nơi nào có thể rèn luyện ra võ giả nhất phẩm? Cho dù thiên phú của ngươi tốt, căn cốt có mạnh hơn nữa thì nếu không trải qua những trận chiến thật sự thì không thể nào thay đổi về chất được.
Nhưng nghe xong câu này, Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc.
Thấy Hứa Thanh Tiêu im lặng, Ngô Minh mở miệng nói:
“Sao vậy?”
Ngô Minh hỏi.
“Sư phụ... Ừm... Ta đã đột phá tứ phẩm.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không biến nên nói hay không nữa, Ngô Minh nhìn không thấu mình là bởi vì dân ý trong cơ thể hắn, chẳng qua chỉ cần tiếp xúc với mình thôi Ngô Minh cũng có thể biết được cảnh giới của chính mình.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu cũng không giấu.
“Cái gì?”
“Tứ phẩm?”
“Ngươi hù ta à?”
Ngô Minh sửng sốt, hôm qua ông ta đã xác định rằng Hứa Thanh Tiêu ngũ phẩm, sao mới đây đã tứ phẩm rồi?
Sau một hồi, Ngô Minh bắt lấy bàn tay Hứa Thanh Tiêu, trong phút chốc, nhất phẩm chi lực tiến vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu. Rất nhanh sau đó, trên mặt Ngô Minh lộ ra vẻ chấn động không gì sánh kịp.
“Là tứ phẩm thật mà.”
“Sao ngươi tăng lên nhanh vậy?”
“Không thể nào.”
“Theo lý thuyết thì với thể chất này của ngươi, nếu tăng lên tứ phẩm sẽ dẫn đến thiên địa dị tượng rất đáng sợ.”
“Sao lại chẳng có chút dấu hiệu nào thế kia?”
Ngô Minh thật sự không biết mình nên nói gì nữa, liên tiếp đặt ra nhiều câu hỏi.
Nhưng rất nhanh sau đó, Ngô Minh đã bừng tỉnh hiểu ra.
“Là Hạo nhiên Văn chung.”
“Ngươi đã đột phá bên trong Hạo nhiên Văn chung.”
Ngô Minh đoán ra khả năng duy nhất.
“Phải.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu đáp thế.
Câu này vừa dứt, Ngô Minh không nhịn được hít một hơi, trở nên trầm mặc.
Vương Giả chỉ trong một năm.
Hai mươi tuổi đã là võ đạo tứ phẩm.
Cộng thêm chuyện hắn vẫn là tứ phẩm đại nho, nho võ tứ phẩm, hơn nữa đều lên được cấp này trong vòng một năm.
Con mẹ nó đây còn là người không?
Chắc đến quái thai cũng không làm được đâu ha?
Ngô Minh trầm mặc, ông ta hoàn toàn trầm mặc.
Thấy Ngô Minh yên lặng, Hứa Thanh Tiêu nhịn không được mở miệng nói:
“Sư phụ, tăng nhanh như vậy, có phải sẽ có ảnh hưởng gì hay không?”
“Có phải là không được tốt hay không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi, hắn lo mình thăng nhanh như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng gì đó.
Nhưng khi nghe nói vậy, Ngô Minh có hơi dở khóc dở cười.
“Thủ Nhân à, vi sư thật sự không biết nên nói gì cho phải, nếu như người khác tăng lên như vậy thì chắc là có vấn đề, nhưng ngươi thì lại không thành vấn đề.”
“Ngươi có Vô hà chi thể, cảnh giới người khác tăng lên thì cần phải củng cố vững chắc cảnh giới, xây dựng căn cơ cho tốt, còn ngươi thì sau khi tăng lên cũng không cần phải xây dựng cơ căn cơ vững chắc làm gì, bởi vì căn cơ của ngươi đã hoàn toàn không có chút tì vết nào.”
“Cho nên, về lý luận mà nói, xem như ngươi có nhất phẩm trong vòng một đêm thì cũng sẽ không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào đối với ngươi.”
Ngô Minh giải thích như thế làm cho Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ.
Nhưng sau một khắc, Ngô Minh lại tiếp tục mở miệng:
“Chẳng qua ngươi đừng vui mừng quá trớn, vi sư không lo về chuyện cảnh giới ngươi tăng quá nhanh, điều đáng lo bây giờ chính là ngươi chỉ có cảnh giới nhưng không có năng lực tương ứng.”
“Võ đạo, võ đại diện cho võ kỹ, đạo đại diện cho cảnh giới, cả hai hợp nhất mới có thể xem là võ đạo. Bây giờ ngươi chỉ có thực lực tuyệt thế Vương Giả nhưng nếu như trận chiến thực sự nổ ra, chỉ sợ sẽ thật sự không ổn.”
“Thủ Nhân, ngươi, vi sư sẽ ép cảnh giới đến tứ phẩm thấp nhất, so chiêu với ngươi.”
Nói đến đây, Ngô Minh đứng dậy trực tiếp nhảy ra xa mấy chục thước, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu không do dự chút nào, hắn thật sự cũng muốn thử một lần xem cuối cùng mình mạnh cỡ nào, bây giờ có nhất phẩm cùng nhau luyện tập, mặc dù biết chắc chắn sẽ đánh không lại nhưng vẫn làm cho Hứa Thanh Tiêu cực kỳ hưng phấn.