Cả hai đứng cách nhau hai mươi mét.
Ngô Minh đứng chắp tay khẽ gật nhẹ đầu, ý bảo để Hứa Thanh Tiêu ra tay trước.
Ầm.
Không thèm suy nghĩ gì nữa, Hứa Thanh Tiêu hóa thành một trận gió, hắn thi triển Kim Ô Bác Long thuật đánh về phía Ngô Minh.
Tốc độ của Hứa Thanh Tiêu cực nhanh, dường như là chỉ trong phút chốc mà đã đến trước mặt Ngô Minh. Kim Ô Bác Long thuật vừa đánh ra, sau lưng hắn liền diễn hóa thành một hư ảnh Kim Ô, vương đạo chi khí bắn ra bốn phía.
“Tốc độ rất nhanh, nhưng Vương Đạo chân khí của ngươi lại chưa được khống chế tốt.”
Ngô Minh lách người, sau đó vươn tay ra vỗ một chưởng lên lưng Hứa Thanh Tiêu. Đồng thời cùng là Vương Đạo chân khí nhưng Hứa Thanh Tiêu lại thấy có hơi đau, ánh mắt lướt qua, sau đó lại đánh lại lần nữa.
“Chiêu thức của ngươi rất mạnh, là Kim Ô Bác Long thuật, thân pháp rất nhanh nhẹn, chỉ là chiêu thức kia lại quá bá đạo tàn nhẫn, không thích hợp với ngươi.”
Ngô Minh lộ ra vẻ vô cùng nhẹ nhõm, bản thân ông ta là nhất phẩm, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, có nhường Hứa Thanh Tiêu hai tay thì Hứa Thanh Tiêu cũng đánh không lại, đây chỉ mới là cùng nhau luyện tập mà thôi.
Chủ yếu vẫn là để nhìn xem thực lực của Hứa Thanh Tiêu thế nào.
“Dốc hết toàn lực, đừng để lại bất kỳ chỗ trống nào.”
“Xem ta như kẻ địch thật sự.”
Trong chốc lát, Ngô Minh lên tiếng bảo Hứa Thanh Tiêu dốc hết toàn lực.
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều mà vận chuyển tất cả chân khí trong cơ thể, đánh ra Kim Ô Bác Long thuật. Hư ảnh Kim Ô và Chân Long cùng nhau hiển hiện, xen kẽ lẫn nhau diễn hóa phía sau hắn, Vương Đạo chân khí không ngừng khuếch tán.
Toàn bộ hầu phủ đều rung động ầm ầm.
Nhưng mặc kệ Hứa Thanh Tiêu có đánh như thế nào thì Ngô Minh cũng đều có thể tránh thoát dễ như trở bàn tay, đồng thời ông cũng thường vào thời khắc mấu chốt bắt lấy khoảng trống của hắn, cũng chính là chỗ sơ hở của hắn, cho hắn một kích.
Trí mạng, nhưng Ngô Minh tất nhiên sẽ nương tay, chỉ làm cho Hứa Thanh Tiêu thấy đau thôi.
Sau một nén nhang.
Ngô Minh lại vỗ một chưởng vào vị trí trái tim Hứa Thanh Tiêu, đánh Hứa Thanh Tiêu bay ra ngoài mấy chục thước, cơ thể rung động ầm ầm, máu huyết trong cơ thể cũng sôi lên mãnh liệt.
Khụ.
Dùng sức ho khan một phen, Hứa Thanh Tiêu ổn định khí huyết của bản thân mình. Sau một lúc lâu, lúc này hắn mới thở ra một hơi thật dài rồi lại nhìn về phía Ngô Minh bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
“Quá kém, quá kém rồi.”
“Thủ Nhân, vốn vi sư chỉ cho rằng dù võ kỹ của ngươi có yếu thì cũng không yếu là bao.”
“Mặc dù Kim Ô Bác Long thuật này của ngươi rất mạnh nhưng ngươi lại chẳng thể sử dụng được một phần mười uy lực của nó.”
“Hơn nữa Vương Đạo chân khí của ngươi cũng cực kỳ tán loạn, thời điểm nên ngưng tụ thì không ngưng tụ, lúc không cần ngưng tụ lại ngưng tụ, cho nên sơ hở trăm bề.”
“Nếu không phải cơ thể ngươi mạnh mẽ hơn nữa gốc rễ cũng hùng hậu thì chỉ tùy tiện tìm một Vương Giả cũng có thể giẫm ngươi trên mặt đất mà đánh.”
Năng lực chiến đấu của Hứa Thanh Tiêu đúng là không đành lòng nhìn thẳng, Ngô Minh cũng không biết mình nên nói gì.
“Sư phụ, dù sao người cũng là võ giả nhất phẩm, ta đánh không lại người cũng là chuyện đương nhiên mà.”
Hứa Thanh Tiêu có hơi buồn bực, hắn biết võ kỹ của mình rất là cùi bắp nhưng chắc không đến nỗi tệ hại vậy đâu chứ.
“Thủ Nhân, chắc ngươi không cảm thấy vi sư đang đánh thật đó chứ?”
Ngô Minh dò hỏi.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
“Sư phụ, vậy phải làm sao bây giờ?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi thẳng.
“Cách thức cũng rất đơn giản, một cách là thành công với tốc độ nhanh chóng, một cách là tiến hành theo chất lượng, hai cách này đều được, nhưng vi sư đề nghị ngươi chọn cách nhanh chóng thành công.”
Ngô Minh nói một cách chân thành.
“Nhanh chóng thành công?”
“Nhanh thế nào vậy? Tiến hành theo chất lượng thì cần thời gian bao lâu?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
Có thể nhanh chóng thành công thì chắc chắn chọn nhanh chóng thành công, chẳng qua vẫn nên hỏi một chút về chuyện thời gian.
“Nhanh chóng thành công, trong vòng nửa năm có thể khiến cho ngươi có được kinh nghiệm không tầm thường trong võ đạo, tiến hành theo chất lượng thì khoảng mười năm.”
Ngô Minh đáp lại.
“Mười năm?”
“Vậy hay là chọn nhanh chóng thành công thôi? Sư phụ, làm sao để nhanh chóng thành công, thể hồ quán đỉnh à?”
(thể hồ quán đỉnh: nôm na là ‘tưới nước lên đầu’ – câu này thường dùng để ví von cho việc truyền thụ trí tuệ, giúp người triệt để giác ngộ, bỗng nhiên hiểu rõ)
Hứa Thanh Tiêu không muốn tiến hành theo chất lượng. Mười năm? Hắn có thể sống đến mười năm nữa hay không cũng là vấn đề.
“Không, không phải thể hồ quán đỉnh, võ đạo không có cách nói thể hồ quán đỉnh này.”
“Cho dù là có thì vi sư cũng sẽ không giúp ngươi nhanh chóng thành công kiểu đó, vì đó vĩnh viễn là đồ của người khác. Thủ Nhân, nhỡ cho kỹ đây, võ đạo thật sự chính là cần phải tự mình đi từng bước một.”
“Về phần nhanh chóng thành công như thế nào thì vi sư tạm thời không nói, bây giờ ngươi vẫn chưa thích hợp để dùng biện pháp này.”
“Bây giờ vi sư sẽ truyền cho ngươi hai môn thần thông võ đạo, ngươi nhớ cho kỹ nha, dù chỉ là chút da lông ngươi cũng phải nhớ kỹ, thần thông Kim Ô Bác Long thuật cũng không thích hợp với ngươi.”
“Khoảng thời gian này ngươi hãy ngoan ngoãn chờ đợi ở kinh đô đi, vi sư cần phải đi tẩy sạch ma khí trong cơ thể trước, không thể kéo dài hơn nữa.”
Ngô Minh lên tiếng.
“Nhanh vậy đã phải rời đi rồi sao? Sư phụ?”
Hứa Thanh Tiêu tràn ngập vẻ tò mò, hắn biết Ngô Minh vừa về từ ma vực, bị ma khí dính lấy, chỉ là không ngờ Ngô Minh lại phải rời đi nhanh như vậy.
Còn tưởng rằng ông sẽ dạy mình thêm mấy tháng.
“Ừ, ma khí tích lũy trong cơ thể vi sư cần phải từ từ tẩy sạch, không thể chậm trễ được, nếu không sẽ phải rước lấy một số phiền phức không cần thiết.”
“Trước mắt ngươi chưa thể nhanh chóng tăng lên được, không bằng bây giờ cứ luyện tập cơ sở trước đi, chờ sau khi vi sư tạm thời chặn được ma khí thì ta lại đến dạy ngươi.”
Ngô Minh lên tiếng, ông ta cần phải áp chế ma khí, đây cũng là lý do vì sao ông ta lại muốn vội vã như thế, khiến Hứa Thanh Tiêu không thể không bái ông ta làm thầy.