“Đây chính là cực hạn của nhị phẩm.”
“Võ Tôn Trấn Ma chưởng.”
Ngô Minh lên tiếng, vì để biểu diễn một cách hoàn mỹ, ông ta đã thuận tay giết luôn yêu ma trong sơn cốc này.
“Tiền bối!”
“Người thân là nhất phẩm, sao lại đi tập kích vực sâu ma cốc ta?”
“Người làm vậy chẳng lẽ không sợ dấy lên trận chiến nhất phẩm sao?”
Chẳng qua trong lúc này, bên trong vực sâu có một giọng nói vang lên, giọng khàn khàn khiến người nghe cực kỳ không thoải mái, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được nhíu mày.
Ngô Minh thấy vẻ mặt này, lập tức nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Không sao cả, vi sư sẽ cho ngươi xem uy lực thật sự của nhất phẩm.”
“Võ Đế Bát Hoang quyền.”
Giọng nói Ngô Minh có vẻ hơi an ủi, nhưng sau một khắc, khí thế cả người ông ta đột nhiên dâng lên đến cực hạn, như một vị thần linh bất hủ.
Hào quang chói mắt.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Sau một khắc, áo Ngô Minh không gió mà bay, ông ta đánh ra một quyền, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, sự khủng bố to lớn xuất hiện.
Đất trời nổ tung, mây đen vốn đang cuồn cuộn bây giờ lại trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng trắng, dường như bầu trời đã bị một quyền này đánh nát vậy.
Ánh sáng hừng hực vô cùng chiếu rọi vào sơn cốc, lực phá hoại không gì sánh nổi, từng ngọn núi lớn vỡ nát, từng sơn cốc hóa thành bột mịn.
Sơn cốc dài liên miên vạn dặm điên cuồng chấn động, giống như có trăm vạn tấn thiên thạch rơi xuống mặt đất, dung nham phun trào cao hàng ngàn mét, không biết có bao nhiêu yêu ma uổng mạng.
Vực thẳm vốn sâu đến trăm trượng nhưng bây giờ lại bị người ta cứng rắn phá cho lớn ra rất nhiều, âm thanh khủng bố đinh tai nhức óc. Nếu như không phải được nhất phẩm bảo vệ thì Hứa Thanh Tiêu cảm thấy mình ở gần như vậy, không đến nổi thịt nát xương tan nhưng lỗ tai chắc sẽ điếc luôn.
Mà bên trong vực sâu, yêu ma mới phát ra âm thanh chất vấn lại gào lên một tiếng vô cùng thảm thiết sau đó trực tiếp bị đánh nổ tan xác, ma khí khủng khiếp bị đánh tan.
Một quyền này, không biết đã giết chết bao nhiêu yêu ma, người đứng ngoài mười vạn dặm cũng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp đến ngạt thở này.
Hứa Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu.
Đây chính là thiên uy của nhất phẩm?
Một quyền đánh xuống, núi non vạn dặm sụp đổ. Dưới nhất phẩm vốn không thể nào ngăn cản được, là sự tuyệt vọng đến ngạt thở.
Cứ như vậy, sự bá khí của Ngô Minh cũng đã khắc một dấu thật sâu trong lòng Hứa Thanh Tiêu.
Nói giết là giết, làm gì nói nhảm nhiều như vậy, không phục thì đánh.
Nếu không thì im mồm.
Đây mới thật sự là vô địch đấy.
Mà sau khi làm xong tất cả, Ngô Minh cũng không lộ ra vẻ mặt gì, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng nói:
“Đừng tưởng rằng lão phu không biết gì cả, nếu như còn dám xâm lấn Đại Ngụy, lão phu sẽ huyết tẩy vực sâu.”
Giọng Ngô Minh lạnh như băng, lời nói tràn ngập sự vô tình.
Đâu phải ông ta đột nhiên ăn no rảnh rỗi không có gì làm, chỉ vì muốn đánh ra chiêu thức cho Hứa Thanh Tiêu xem mà đi giết loạn yêu ma.
Đại đa số yêu ma của Trần quốc đều đến từ nơi này, đây xem như là một bài học, cũng xem như là ông ta đã cho bọn họ một lời cảnh cáo.
Để cho bọn họ nhìn cho kỹ sự mạnh mẽ của nhất phẩm, tránh cảnh nhất phẩm không ra mặt bọn họ lại cảm thấy mình đi rồi.
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi.
Hắn càng thêm sùng bái võ đạo.
Đồng thời lại càng thêm khát vọng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành võ giả nhất phẩm.
Nếu như hắn trở thành võ giả nhất phẩm, vậy cho dù không thành nho thánh được thì cũng có sao đâu?
Trên đời này ai dám chọc đến hắn?
Người nào đến người đó chết.
“Đồ nhi, đi.”
Sau một khắc, Ngô Minh mang Hứa Thanh Tiêu rời khỏi đây.
Lại thêm nửa canh giờ.
Hứa Thanh Tiêu trở về hầu phủ.
Còn Ngô Minh cũng không nói thêm nhiều lời, trực tiếp truyền lại Cực võ tam thức cho Hứa Thanh Tiêu, dạy thức trước dạy thuật sau.
Hứa Thanh Tiêu cũng cực kỳ nghiêm túc, học hết lần này đến lần khác, về phần thuật, không vội, từ từ học.
Mãi cho đến đêm.
Cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng nắm giữ được cực võ tam thức, đương nhiên hắn chỉ hiểu thức mà thôi.
“Thủ Nhân.”
“Tư chất ngươi vô cùng tốt, không đến một ngày mà đã nắm giữ được thức, khoảng thời gian này hãy siêng năng học tập, bao gồm cả Võ Đế bát hoang, Cực Võ Trấn Ma Kình, cố mà vận dụng nó.”
“Vi sư cần phải đi trước, chuyện Văn cung tách ra, có vi sư ở đây, khoảng thời gian này bọn họ không dám lộn xộn đâu, đừng lo lắng.”
Ngô Minh lên tiếng, ông ta vô cùng tự tin, có ông ta trấn thủ Đại Ngụy, Văn cung sẽ không dám tách ra.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu cũng khẽ gật đầu, sự lo lắng trong lòng cũng được buông xuống.
Nếu như Văn cung không tách ra, vậy hắn có thể làm rất nhiều chuyện để phát triển quốc gia, đi đến sự hưng thịnh thật sự, kể từ đó, cho dù Văn cung có tách ra, mặc dù có chút ảnh hưởng, nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ, chẳng có cách nào khi đối mặt với các vấn đề sắp xảy ra.
“Đa tạ sư phụ, sự chỉ dạy của sư phụ, đồ nhi khắc sâu trong lòng.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc bái lạy.
“Đừng khách khí.”
“Vi sư biết lòng ngươi lo cho dân chúng Đại Ngụy, điều này rất tốt, cũng bởi vì điểm này nên vi sư mới đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ.”
“Ngươi có khả năng trở thành văn thánh, cũng có thể trở thành võ đế nhân gian.”
“Chẳng qua là nhiều khi một người không thể làm hết tất cả mọi chuyện, nên làm cho xong việc cần làm, cũng nên suy tính kỹ cho bản thân, suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Nếu như Đại Ngụy chỉ dựa vào một mình ngươi chống đỡ thì sớm muộn cũng có một ngày sẽ diệt vong thôi.”
Ngô Minh hết sức hài lòng về sự trung quân ái quốc của Hứa Thanh Tiêu, đây là một phẩm chất đạo đức vô cùng tốt, nhưng có vài lời Ngô Minh vẫn phải nói.
Hứa Thanh Tiêu làm rất nhiều chuyện cho Đại Ngụy, lòng nghĩ đến dân chúng Đại Ngụy cũng không thành vấn đề, nhưng cả đời một người, những chuyện làm được cũng có hạn, đối với Đại Ngụy mà nói, cho dù có thể giải quyết được nguy cơ này.
Nhưng sẽ còn có rất nhiều nguy cơ khác xuất hiện, nếu như chỉ dựa vào một người, dù bây giờ Đại Ngụy không ngã nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ngã xuống thôi.
Muốn làm cho Đại Ngụy mạnh mẽ thật sự thì cần có một nhóm người chứ không phải chỉ mình Hứa Thanh Tiêu hắn.
Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc.