Thì ra bọn họ vốn không muốn nhắm vào mình, chẳng qua hắn chỉ là một chướng ngại, một chướng ngại mà bọn họ không ngờ sẽ bành trướng như vậy mà thôi.
“Điều này không đúng, nếu như vậy, vì sao không rời khỏi Đại Ngụy sớm hơn? Vào lúc có Chu thánh họ hoàn toàn có thể tự ý tách ra.”
Hứa Thanh Tiêu lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Dựa theo cách nói này, vì sao lại phải chờ đến bây giờ? Khi Chu thánh còn ở nhân gian, vì sao lại không làm như vậy?
Nhưng câu này vừa dứt, Ngô Minh lập tức trầm mặc xuống trả lời, khiến cho Hứa Thanh Tiêu ngây ngẩn cả người.
“Cách nói này, là do Chu thánh nói ra.”
“Sau khi đưa ra nhận định này không bao lâu thì Chu thánh tạ thế, cùng năm đó, yêu ma trong thiên hạ đại loạn, chín thành đại nho của Văn cung Đại Ngụy hy sinh mới có thể ngăn cuộc bạo loạn này lại.”
“Trong đó có dính dáng đến rất nhiều chuyện, rất rất nhiều, ngươi đừng nên nghĩ ngợi lung tung, cho dù là lão phu cũng không dám đoán mò, đã qua năm trăm năm rồi.”
“Mặc kệ chân tướng là như thế nào, chỉ cần sống tiếp là được.”
Ngô Minh nói ra một bí mật kinh hoàng.
Điều này làm cho cả người Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn ngơ ngác.
Kế hoạch tạo thánh là do Chu thánh nói ra.
Kết quả Chu thánh nói ra kế hoạch này không bao lâu thì chết đi, sau đó cũng vào năm này, yêu ma đại loạn, nho gia tử thương vô số.
Điều này không thể nói là âm mưu được rồi, cho dù là người không có đầu óc cũng sẽ hiểu trong này nhất định có vấn đề.
Chỉ là nhìn vẻ mặt Ngô Minh và ngữ khí của ông ta, Hứa Thanh Tiêu nhận ra được chuyện này không đến phiên hắn nghiên cứu, cũng không có tư cách để tìm hiểu.
“Đồ nhi đã rõ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, bây giờ hắn còn chưa đủ tư cách để tìm hiểu chuyện này.
“Sư phụ, ý chính là muốn nói lý do Văn cung Đại Ngụy tách ra là vì muốn tạo thánh?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ừ, nhưng có một chuyện không được quên chính là mục đích thật sự của Văn cung khi tạo thánh thật ra vẫn là muốn đề cao địa vị của người đọc sách, khiến cho người đọc sách có được tiếng nói thật sự.”
“Từ sau khi trải qua chuyện Chu thánh, đúng là Văn cung Đại Ngụy đã hoàn toàn thay đổi. Là âm mưu cũng được, là suy đoán cũng vậy, những người đọc sách kia đã biến chất rồi.”
“Chấp niệm của bọn họ quá sâu, nếu như không phải đại nho thì chỉ sợ họ đã nhập ma lâu rồi, nhưng từ xưa đến nay cũng không phải là chưa từng có chuyện nho giả nhập ma.”
“Nói tóm lại thì không nên trêu chọc đám người này, chấp niệm của bọn họ rất sâu, kế hoạch của bọn họ cũng cực kỳ đáng sợ.”
“Nếu như thật sự đi đến bước kia, vậy đó cũng không phải là thứ mà vương triều Đại Ngụy có thể khống chế được, càng không phải là chuyện mà sư đồ chúng ta có thể xen vào.”
“Cho nên đối với Đại Ngụy mà nói, thiếu một vị thánh nhân, cũng thiếu một nhất phẩm mới.”
“Thủ Nhân, nếu như lòng ngươi thật sự lo nghĩ cho thiên hạ, vậy ngươi nhất định phải lựa chọn sớm một chút.”
“Muốn dựa vào sức mình ngươi để ngăn cơn sóng dữ, vậy thì ngươi phải làm được đến trình độ mà trước đến nay chưa ai đạt được, văn võ đều phải nhất phẩm, như vậy thiên hạ này, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Từ từ thu lại ánh mắt nhìn về phía Đại Ngụy của mình, hướng mắt đến toàn bộ năm châu trần giới.”
Ngô Minh nói một cách nghiêm túc.
Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc.
Qua một lát sau, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi.
Ánh mắt kiên định nói:
“Đồ nhi đã hiểu.”
Nghe nói thế, Ngô Minh khẽ gật đầu sau đó lại khôi phục lại nụ cười trên mặt, nói:
“Được rồi, đồ nhi, tiếp theo ngươi hãy tu luyện cho tốt nhé.”
“Vi sư đi xử lý chuyện ma khí đây, ít thì nửa tháng nhiều thì một tháng sẽ quay về tìm ngươi.”
“Đến lúc đó nếu như có vấn đề gì, vi sư sẽ giải đáp từng cái cho ngươi.”
“Đúng rồi, nếu như có người muốn thu ngươi làm đồ đệ, đừng đồng ý đó nha.”
“Còn có, cầm ngọc bội này đi, nhỏ một giọt máu của ngươi vào, nếu ngươi gặp nguy hiểm thì bóp nát ngọc bội, vi sư sẽ lập tức ra tay cứu ngươi.”
Ngô Minh nói xong câu cuối liền giao cho Hứa Thanh Tiêu một khối ngọc bội.
“Đa tạ sư phụ.”
“Cung tiễn sư phụ.”
Nhận lấy ngọc bội, Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng cung tiễn Ngô Minh, mà Ngô Minh cũng không nhiều lời, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó.
Giọng của Dương Hổ vang lên ở xa xa:
“Hầu gia.”
“Trần Chính Nho, Trần đại nhân tới.”
Giọng nói của Dương Hổ vang lên, Hứa Thanh Tiêu lấy lại tinh thần.
Trần thượng thư?
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò, chẳng qua hắn vẫn đi ra bên ngoài nghênh đón Trần Chính Nho.
Nơi đại sảnh hầu phủ.
Trần Chính Nho lẳng lặng ngồi trong sảnh, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, Trần Chính Nho lập tức đứng dậy.
“Thủ Nhân à.”
“Đề thi khoa cử năm nay ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
“Trên cơ bản các thí sinh đều đến rồi, ngày mai khoa cử sẽ bắt đầu, ngươi phải nhanh đưa đề thi cho ta chứ.”
Trần Chính Nho lên tiếng, nói ra chuyện thứ nhất.
Chỉ là khi nghe xong câu này, Hứa Thanh Tiêu có hơi ngớ người.
“Đề thi?”
Đề thi gì?
Trong khoảng thời gian này Hứa Thanh Tiêu vốn không nghĩ đến chuyện khoa cử, hắn biết có chuyện như vậy nhưng tạm thời không đặt trong lòng.
Trần Chính Nho đột nhiên hỏi thăm hắn, thật sự làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi ngẩn người.
Trời.
Trong chốc lát, Trần Chính Nho nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh nhìn sang Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thủ Nhân, ngươi đừng đùa với lão phu nhé, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nghĩ xong đề thi hả?”
Trần Chính Nho nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.