Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 937 - Chương 937: Tụ Hiền Quán, Thiên Công Các, Khoa Cử Đến, Ngày Mười Giờ Mão, Văn Cung Đại Ngụy Tách Ra! (1)

Chương 937: Tụ Hiền Quán, Thiên Công Các, Khoa Cử Đến, Ngày Mười Giờ Mão, Văn Cung Đại Ngụy Tách Ra! (1)

Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu bác bỏ ngay tại chỗ.

“Trần thượng thư, chuyện khoa cử ta đâu dám quên.”

“Đã chuẩn bị xong rồi.”

Hứa Thanh Tiêu đáp lại, mặc kệ có chuẩn bị xong hay chưa thì trước hết không thể nói là không có được, nếu không chắc sẽ phải chịu tội.

“Được, vậy ngươi viết cho lão phu, lão phu tự mình đưa đến trường thi.”

Trần Chính Nho mở miệng, bên trong ánh mắt hiện đầy vẻ không tin, nhất định phải để Hứa Thanh Tiêu viết ra rồi lại nói.

“Đề thi sao có thể thẳng thừng viết ra như vậy, ngày mai ta sẽ đưa đến trường thi.”

“Trần thượng thư, còn có chuyện gì khác không?”

Hứa Thanh Tiêu trực tiếp cười ha hả, không phải là nhất thời nghĩ không ra mà là không muốn tự ý làm loạn, dù sao đây cũng là khoa cử, là khoa cử đầu tiên của tân triều Đại Ngụy.

Nói thế nào thì cũng phải đường đường chính chính cho ra một cái đề.

Nghe Hứa Thanh Tiêu lên tiếng như vậy, Trần Chính Nho thật sự có hơi hoài nghi, nhưng nghĩ đến dù có thế nào thì Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không nói đùa chuyện khoa cử, cho nên Trần Chính Nho không nhịn được mở miệng nói:

“Tụ Hiền quán, Thiên Công các đã xây dựng xong rồi, lục bộ đã sắp xếp quan viên ở đó để tuyển chọn nhân tài đồng thời cũng đã kiến tạo phân quán ở các quận.”

“Lão phu đã lệnh cho Hộ bộ cấp phát, tuyển chọn nhân tài cũng cần có những chi phí hao tốn cần thiết, chắc cũng không ít đâu.”

“Bây giờ Công bộ cũng đang phát triển mạnh chuyện lương điền, đúng rồi, có người làm ra một thứ thế này, là người của huyện Bao gia phủ Nam Bình, Thủ Nhân, ngươi xem chút đi.”

Trần Chính Nho nói chuyện thứ hai, liên quan đến Tụ Hiền quán và Thiên Công các.

Cùng lúc đó, Trần Chính Nho xoay người cầm một tờ giấy tuyên thành trên bàn rồi vẽ vài thứ lên trên đưa cho Hứa Thanh Tiêu nhìn.

Chỉ liếc mắt một cái, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được ngạc nhiên.

“Máy cày?”

Hứa Thanh Tiêu chỉ cần liếc mắt thôi là đã nhận ra được đây là vật gì, trên giấy vẽ một cái máy bằng gỗ hình con bò, là vật dùng để cày đất.

“Ừ, đây là máy cày, trước mắt thứ này đang ở Công bộ, có chút tác dụng nhưng không lớn lắm, thợ của Công bộ đang tiến hành sửa chữa sao cho thuận tiện và đơn giản hơn, hơn nữa hiệu quả cũng tốt hơn, dùng bánh răng để vận chuyển, chỉ cần dùng chút sức người là chiếc máy cày này có thể cày được một cách nhẹ nhàng.”

“Dùng để khai khẩn đất hoang vô cùng tốt.”

Trần Chính Nho nói vậy, còn Hứa Thanh Tiêu thì nghiêm túc quan sát.

Qua hồi lâu, Hứa Thanh Tiêu mang bút lông tới, sau đó dựa theo máy cày kia mà cải tiến một chút, thật ra chủ yếu vẫn là vấn đề cơ học, thứ này không có vấn đề nhưng có nhiều chỗ vẫn cần phải cải tiến.

Thay đổi nhỏ thôi cũng đủ để làm cho máy này hoạt động càng thêm thuận tiện, cũng cần ít sức người hơn, đây mới là tác dụng của máy chứ.

Trước trước sau sau Hứa Thanh Tiêu đã thay đổi bảy chỗ, Trần Chính Nho đứng bên cạnh không hiểu vấn đề máy móc công tượng cho lắm, nhưng cũng có thể hiểu được chút chút.

Mình xem không hiểu, thế mà chỉ một câu thôi Hứa Thanh Tiêu Vạn Cổ đã xong việc.

“Trần đại nhân, giao vật này cho Công bộ nghiên cứu cho kỹ, thứ này rất có tác dụng, nếu như làm được thì sẽ hơn cả trâu cày luôn đấy, vô cùng có lợi cho sự phát triển của Đại Ngụy.”

Hứa Thanh Tiêu nói một cách nghiêm túc.

Loại máy móc trồng trọt này đừng nói là có năng lực giống như trâu cày, cho dù là một nửa thì trâu cũng không so được, dù sao trâu cũng cần nghỉ ngơi nhưng thứ này thì không cần.

Hơn nữa giá của trâu cày cũng đắt đỏ, cho dù bây giờ Đại Ngụy có tiền nhưng cũng không thể làm nổi kiểu mỗi nhà đều có một con được, không chỉ là vấn đề ngân lượng mà số lượng trâu không nhiều như vậy.

Đại Ngụy có bao nhiêu ruộng hoang? Có bao nhiêu nông dân bách tính? Mỗi nhà một con chắc chắn là không làm được rồi.

“Ừ.”

Trần Chính Nho nhận bản vẽ, sau đó khẽ gật đầu, ông ta cũng hiểu tầm quan trọng của thứ này nên mới cố tình mang thứ này đến đây cho Hứa Thanh Tiêu xem, muốn nghe ý của Hứa Thanh Tiêu một chút.

“Trần đại nhân, người phát minh ra thứ này nên được thưởng chức quan, ban thưởng ngàn lượng, tuyên cáo ở Tụ Hiền quán và Thiên Công các, chiêu cáo thiên hạ.”

Hứa Thanh Tiêu lại nói thêm một câu, nhưng giọng điệu hắn không phải là ra lệnh mà là đề nghị.

“Lại bộ đã bắt đầu xử lý chuyện này.”

Trần Chính Nho cũng khẽ gật đầu đồng thời nói đến chuyện thứ ba.

“Thủ Nhân, sư phụ ngươi vẫn còn ở đây chứ?”

Trần Chính Nho dò hỏi.

“Không còn ở đây, có việc nên đã đi rồi, nhưng vẫn đang ở kinh đô.”

Hứa Thanh Tiêu đáp lại đồng thời cũng có hơi tò mò, không biết đang yên đang lành Hứa Thanh Tiêu hỏi chuyện này để làm gì?

“Ta biết rồi, Thủ Nhân, đợi sau khi khoa cử kết thúc, ngươi nên nhanh chóng đến Văn cung Đại Ngụy tập trung xem bút kí của thánh nhân.”

“Giá trị thứ này không tầm thường, nhất là đối với ngươi bây giờ mà nói lại càng mang ý nghĩ cực kỳ to lớn, giúp đỡ cho việc thành thánh.”

“Văn cung Đại Ngụy lúc nào cũng có thể tách ra, một khi tách ra, mấy thứ này chắc cũng sẽ bị bọn họ mang đi.”

Trần Chính Nho lên tiếng nhắc Hứa Thanh Tiêu về việc đợi sau khi khoa cử kết thúc nên đi Văn cung Đại Ngụy xem sách thánh, dù sao bước kế tiếp của Hứa Thanh Tiêu cũng chính là thành thánh.

Nghe nói vậy, Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, chẳng qua trong sảnh bây giờ không có người, Hứa Thanh Tiêu mời Trần Chính Nho ngồi xuống rồi sau đó nói với vẻ mặt nghiêm túc:

“Trần thượng thư, nếu Văn cung Đại Ngụy tách ra rồi, ai sẽ đi, ai ở lại?”

Có nhất phẩm ở đây, Hứa Thanh Tiêu tin tưởng Văn cung Đại Ngụy không thể nào đi nhanh như vậy, vốn hắn cho rằng thời gian ít gì cũng là ba tháng nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu cảm thấy trong năm này, bọn họ chắc sẽ không đi được.

Nếu họ dám can đảm đi thì dựa theo thủ đoạn của Ngô Minh, ông ấy cũng có can đảm giết.

Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu vẫn phải hỏi một chút, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Bình Luận (0)
Comment