Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 939 - Chương 939: Tụ Hiền Quán, Thiên Công Các, Khoa Cử Đến, Ngày Mười Giờ Mão, Văn Cung Đại Ngụy Tách Ra! (3)

Chương 939: Tụ Hiền Quán, Thiên Công Các, Khoa Cử Đến, Ngày Mười Giờ Mão, Văn Cung Đại Ngụy Tách Ra! (3)

“Sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ.”

“Thắng được tất cả.”

“Đây là sức mạnh to lớn, phối hợp với thánh ý, lại cộng thêm thánh khí Văn cung, dù nhất phẩm đến cũng không cần sợ. Thủ Nhân, tự ngươi ngẫm lại mà xem, từ xưa đến nay võ giả nhất phẩm không ngừng sinh sôi, ít nhất thì một thời đại chắc cũng được vài người.”

“Nhưng thánh nhân thì mỗi thời đại có thể nào đều có thể xuất hiện không? Năm trăm năm trước là Chu thánh, ngươi có biết thánh nhân trước Chu thánh cách lúc đó bao lâu không? Ròng rã tám ngàn năm trăm năm. Tám ngàn năm trăm năm trước, vị thánh thứ tư của con người được sinh ra.”

“Tám ngàn năm sau cũng chính là vào năm trăm năm trước, vị thánh thứ năm của con người được sinh ra, ngươi cho rằng nho đạo không mạnh sao?”

“Sự mạnh mẽ của nho đạo không hiện lên trên người thánh nhân mà đang tồn tại trên người của những người đọc sách trong thiên hạ.”

“Tiền bối nhất phẩm giết mấy vị thiên địa đại nho, mười vị thiên địa đại nho cũng không tạo thành ảnh hưởng gì, cho dù ông ta có giết hết tất cả những người đọc sách ở Văn cung, ngươi cảm thấy sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì sao?”

“Chỉ là những ảnh hưởng này ông ta có thể chịu được mà thôi, nhưng nếu như giết sạch người đọc sách ở Văn cung Đại Ngụy, chẳng lẽ nhất mạch Chu thánh không còn những người đọc sách khác sao?”

Trần Chính Nho nói hết sự thật ra một phen.

Thật ra trong lòng Hứa Thanh Tiêu cũng rõ Văn cung Đại Ngụy không thể nào vô năng như vậy, hơn nữa văn thánh chắc chắn cũng không thể nào yếu ớt như vậy, động một tí là mấy trăm năm, hơn ngàn năm mới có một vị thánh nhân.

Văn thánh cao nhất trong tất cả các hệ thống, sao có thể đơn giản như vậy. Đương nhiên Ngô Minh cũng nói không sai bởi vì dựa theo năng lực chiến đấu thì thánh nhân đúng là không bằng ông ta được.

Đơn giản là có thể giết và không được giết và không thể giết được mà thôi.

“Bọn họ nhẫn nhục thà rằng để cho máu nhuộm Văn cung cũng không muốn ra tay ngăn lại là vì muốn Văn cung Đại Ngụy tách ra, ý chí của đám người này đúng là kiên định thật.”

Hứa Thanh Tiêu không nhịn được có hơi xúc động nói vây.

“Không.”

“Không phải ý chí kiên định mà là lợi ích quá lớn, Thủ Nhân, sư phụ ngươi đã nói với ngươi mục đích thật sự làm Văn cung Đại Ngụy muốn tách ra là gì rồi chứ?”

Trần Chính Nho hỏi.

“Vâng, đã nói rồi.”

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.

“Thành thánh, là giấc mộng của người đọc sách trong thiên hạ, mà mục đích của Văn cung Đại Ngụy không chỉ đơn giản là tạo thánh mà còn là bồi dưỡng thánh nhân vô thượng.”

“Nếu như thành công, nho đạo sẽ có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, về phần thay đổi gì thì lão phu cũng không rõ lắm, nhưng ta có nghe được vài tin tức không rõ lắm là từ nay về sau, nho đạo sẽ thật sự trở thành hệ thống đứng đầu, bất luận là hệ thống gì cũng không thể so được với nho đạo.”

“Hình dung theo ý của bọn họ chính là tương lai nho đạo sẽ xuất hiện cảnh người đọc sách thập phẩm giết được võ giả cửu phẩm.”

Trần Chính Nho nói vậy.

Câu này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được lên tiếng:

“Đấu võ mồm? Dùng thơ văn giết địch?”

Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên hỏi.

Chỉ là sau khi nghe được câu này, Trần Chính Nho khẽ cau mày suy tư một phen rồi trả lời lại:

“Không rõ nữa, có thể lắm, chẳng qua cũng rất không có khả năng, chắc là mượn nhờ sức mạnh thiên địa.”

“Phương pháp gì không quan trọng, điều quan trọng thật sự chính là một khi Văn cung Đại Ngụy thành công sẽ tạo ra được một vị văn thánh, ba vị á thánh, mười vị bán thánh, về phần có bao nhiêu thiên địa đại nho và đại nho, nghĩ xem nào.”

“Kể từ đó, Thủ Nhân, ngươi cảm thấy người đọc sách trong thiên hạ có thể sẽ càng thêm thề sống thề chết quyết theo Văn cung Đại Ngụy hay không?”

Trần Chính Nho cũng không rõ chuyện tương lai nho đạo sẽ có sự thay đổi gì nhưng điều này không quan trọng, điều quan trọng thật sự chính là sự quyết tâm của Văn cung Đại Ngụy.

“Một vị văn thánh, ba vị á thánh, mười vị bán thánh? Chuyện này không thể nào đâu!”

Hứa Thanh Tiêu thẳng thừng bác bỏ. Không phải hắn xem thường Văn cung Đại Ngụy mà là cùng lúc tạo ra nhiều vị thánh nhân như thế, vậy tương lai năm trăm năm sau chẳng phải nho đạo sẽ vô địch hay sao?

“Đúng là không có khả năng thật.”

“Nhưng chính bởi vì không thể nào nên bọn họ mới cẩn thận chuẩn bị, lại càng e dè, nếu như khả năng này lớn thì Thủ Nhân à, ngươi cảm thấy Văn cung Đại Ngụy sẽ nén giận như thế à?”

“Còn đợi đến nay mới tách khỏi Đại Ngụy sao?”

Trần Chính Nho cũng cảm thấy không thể nào, thậm chí nói đến cả chính bản thân Văn cung Đại Ngụy cũng cảm thấy không thể nào, cũng bởi vì không thể nào cho nên Văn cung Đại Ngụy mới cẩn thận như vậy.”

Nếu không thì, Văn cung Đại Ngụy đã tách ra từ sớm, cũng đã dẫn dắt người đọc sách trong thiên hạ quậy lên lâu rồi.”

“Thủ Nhân, ngươi phải nhớ kỹ, trước mắt chuyện Văn cung Đại Ngụy tách ra đã là kết quả đã định, ngày mai lúc tảo triều chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ nhắc đến việc này.”

“Vốn dĩ lão phu đoán ít nhất cần đợi thêm ba tháng nữa Văn cung Đại Ngụy mới tách ra bởi vì bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất, nhưng bởi vì có nhất phẩm võ giả ra mặt nên rất có thể trong vòng một tháng nữa bọn họ sẽ tách ra.”

“Thậm chí cũng có thể là ngày mai bọn họ sẽ tách khỏi Đại Ngụy.”

“Ngươi phải chuẩn bị cho tốt, chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.”

Trần Chính Nho nói với vẻ cực kỳ chân thành, ông không phải nói đùa, thái độ ông cực kỳ nghiêm túc.

Hứa Thanh Tiêu đã hiểu ý của Trần Chính Nho, sự xuất hiện của võ giả nhất phẩm đúng là một sự chèn ép to lớn với Văn cung Đại Ngụy, nhưng vấn đề là càng chèn ép thì Văn cung Đại Ngụy lai càng có cơ hội để lợi dụng.

Bình Luận (0)
Comment