Vốn Nữ đế muốn mượn nhờ sức mạnh dân ý trong thiên hạ để chèn ép Văn cung Đại Ngụy, khiến cho đối phương không dám rời đi nhanh như vậy.
Nhưng võ giả nhất phẩm xuất hiện, mặc dù khiến cho Văn cung tắm máu nhưng có thể đối với bọn họ mà nói đây cũng là một cơ hội, bây giờ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra bọn họ sẽ tuyên bố chuyện này như thế nào.
Sẽ là nhất phẩm ức hiếp người đọc sách gì đó. Ở Đại Ngụy này bọn ta đã bị Hứa Thanh Tiêu sỉ nhục, bây giờ lại bị sư phụ hắn sỉ nhục, cuộc sống này còn sống được nữa sao? Chẳng lẽ những người đọc sách vì dân chúng trong thiên hạ như chúng ta còn phải bị đám vũ phu ức hiếp?
Các huynh đệ, ngươi nói xem chúng ta còn đợi gì nữa? Bách tính, bọn ta phải đi, không phải bọn ta không cần các người nữa mà là tại triều đình Đại Ngụy hiếp người quá đáng.
Những lời nói này chỉ sợ qua ngày hôm nay sẽ truyền ra khắp toàn thiên hạ.
“Đã rõ.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, chỉ là lòng hắn bây giờ có hơi rối rắm.
Tảng đá trong lòng tưởng đã vứt đi được rồi, không hiểu sao lại hiện ra.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu lại không nhịn được cau mày nói:
"Dù sao Đại Ngụy cũng có nhất phẩm ở đây mà.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, mặc dù Trần Chính Nho nói không thành vấn đề, nhưng ngươi cũng đừng quên nhất phẩm, dù người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy dám chịu chết thật nhưng mà chẳng lẽ những người đó tình nguyện đi chịu chết thật sao?
“Lão phu hiểu mà, cho nên lão phu cũng rất tò mò, Văn cung Đại Ngụy sẽ dùng cách gì để quấy nhiễu nhất phẩm.”
“Hơn nữa Thủ Nhân, ngươi phải nhớ kỹ, từ xưa đến này người đọc sách đều chẳng sợ chết, bọn họ chỉ đơn giản là cần một lý do để không sợ chết mà thôi.”
“Văn cung sẽ tìm lý do giúp bọn họ.”
“Còn nữa, nếu như không có con át chủ bài chắc chắn thì Thủ Nhân, sau này ngươi cố gắng hạn chế giết nho, giết nho chỉ làm cho bọn họ nhất thời câm mồm lại nhưng lại không thể nào làm cho bọn họ ngậm miệng cả đời được.”
“Nếu như ngươi thành thánh vậy thì có rất nhiều chuyện dễ làm hơn nhiều.”
Trần Chính Nho cũng hiểu ý của Hứa Thanh Tiêu, ông ta cũng tò mò chuyện Văn cung Đại Ngụy sẽ dùng đến thủ đoạn gì.
Mặc kệ là dùng thủ đoạn gì thì chuyện tách ra cũng là việc đã định sẵn, Trần Chính Nho cố ý nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu.
Muốn phá vỡ cục diện bế tắc, nhất định phải thành thánh, thành thánh không nhất định sẽ ngăn được cơn sóng dữ nhưng thành thánh trên cơ bản sẽ có thể nhảy ra khỏi bàn cờ, trở thành người đánh cờ, dù thế cục có không tốt thế nào cũng không đến nỗi trở thành quân cờ.
“Học sinh đã hiểu lời dạy, đa tạ Trần nho.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu về phía Trần Chính Nho.
Còn Trần Chính Nho, ông cũng nhanh chóng cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu, có hơi dở khóc dở cười nói: “Thủ Nhân, ngươi đừng khiêm nhường như vậy, bây giờ ngươi đã là thiên địa đại nho.”
“Nói thật thì cái cúi đầu này của ngươi làm cho lão phu tổn thọ đó, kêu ngươi một câu Thủ Nhân đã là quá lắm rồi, nếu như ngươi thành thánh, lão phu còn phải gọi ngươi một tiếng Hứa thánh.”
Trần Chính Nho có hơi luống cuống.
Thiên địa đại nho tự xưng là học trò, hành lễ với một vị đại nho, đây không phải là đang làm trò cười cho thiên hạ sao.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu nói: “Trong ba người trên đường tất sẽ có thầy của ta, Trần nho nói làm học trò hiểu được đạo lý, địa vị thân phận gì đó đều chỉ như nước chảy mây trôi.”
Nghe Hứa Thanh Tiêu nói thế, trong phút chốc, một luồn sức mạnh vô hình dần dần tan biến, những sức mạnh này lúc đầu đã đè nặng lên người Trần Chính Nho, nhưng khi Hứa Thanh Tiêu nói vậy thì nó đã biến mất.
“Ba người trên đường tất có thầy của ta.”
Trần Chính Nho có hơi suy ngẫm, một lát sau, ông ta cúi đầu thật sâu với Hứa Thanh Tiêu nói: “Đa tạ Hứa nho chỉ bảo, lão phu đã hiểu.”
“Thủ Nhân, chuyện khoa cử ngươi vẫn nên nhanh tay một chút, những chuyện còn lại trước hết hãy cho qua đi, trời có sập xuống cũng sẽ có người chống đỡ.”
“Đừng đặt tất cả áp lực trên người ngươi, mặc dù tuổi bọn ta có hơi già nhưng vẫn có thể làm được vài chuyện.”
Trần Chính Nho lên tiếng, ông ta biết áp lực của Hứa Thanh Tiêu rất lớn cho nên lên tiếng thuyết phục một phen, đừng có chuyện gì cũng dồn hết lên người mình.
“Đã hiểu.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Rất nhanh sau đó, Trần Chính Nho cầm lấy bản vẽ rồi đi ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Hứa Thanh Tiêu cung yên tỉnh ngồi một mình nơi đó.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh Tiêu cầm lấy một tờ giấy, đang định viết chữ lên giấy.
Đột nhiên một giọng nói lại vang lên.
“Sư đệ.”
Là giọng của Trần Tinh Hà.
“Bái kiến sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu nhấc bút lông lên xoay người lại nhìn về phía Trần Tinh Hà.
Trần Tinh Hà mặc một bộ quần áo màu trắng bước từ ngoài cửa vào.
“Sư đệ, sau khi khoa cử kết thúc sư huynh dự định trở về một chuyến, về thăm sư phụ. Lần này xa cách cũng đã nửa năm, đệ tính thế nào hả?”
Trần Tinh Hà lên tiếng hỏi, muốn hẹn Hứa Thanh Tiêu cùng nhau về nhà.
“Ừ, lúc nào đi?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng hỏi.
“Mai là khoa cử rồi, sư huynh nghĩ đệ cần phải thẩm duyệt văn chương, hai mươi tháng giêng xuất phát, đệ có đi hay không?”
Trần Tinh Hà trả lời. Bây giờ đã là ngày chín tháng giêng, cũng chính là mười một ngày sau.
“Hai mươi tháng giêng? Được, nếu như không bận chuyện gì thì đệ cũng đi.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ một hồi, trong vô thức hắn không muốn trở về bởi vì Đại Ngụy còn nhiều chuyện lắm, nhưng lời đã đến bờ môi, Hứa Thanh Tiêu vẫn sửa lại.
Dù sao đã rời khỏi huyện Bình An sắp tròn một năm rồi, lẫn này về gặp lão sư của mình, lại đi thăm vài người cũng không tệ.
Xem như giải sầu một chút vậy.