Về phần chuyện của Văn cung Đại Ngụy, mặc dù Trần Chính Nho đã nói vậy nhưng cuối cùng có nhất phẩm ở đây, không thể nói ngày mai muốn đi là đi được. Tăng nhanh tốc độ muốn đi thì rất bình thường, nhưng ngày mai đi ngay thì bất thường rồi.
“Được, vậy sư huynh sẽ viết phong thư gửi về, có điều đệ cần phải suy nghĩ đến vài tình huống, nếu như không đi thì cũng chẳng sao cả, dù sao còn chuyện quan trọng hơn.”
Trần Tinh Hà hơi ngạc nhiên. Hắn ta không nghĩ sẽ về cùng Hứa Thanh Tiêu, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng bận nhiều chuyện như vậy.
Chuyện này làm cho hắn có hơi lúng túng, nếu như cùng trở về với Hứa Thanh Tiêu, vậy chẳng phải hắn ta sẽ không được ra vẻ nữa sao?
“Được, nhưng mà sư huynh không cần viết thư đâu, nếu không đến lúc đó lại có một đám người đứng ngoài huyện.”
“Âm thầm trở về là được.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn lo nếu như viết thư xong, khi về sẽ thấy trong huyện Bình An toàn người là người.
“Cũng đúng.”
“Đúng rồi, còn có một chuyện, Lộ Tử Anh nói buổi tụ hội có sự thay đổi, tông môn có chuyện quan trọng, ít hôm nữa lại đến tìm đệ.”
Trần Tinh Hà lại nhắc đến một chuyện khác.
“Ừ.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý việc này lắm, bây giờ hoãn lại thì hay rồi, hiện tại cũng còn rất nhiều chuyện.
Sau khi có được câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, trong phút chốc, Trần Tinh Hà lại nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói với vẻ hơi tò mò:
“Đúng rồi, sư đệ, đệ cần bút làm gì đó?”
“Viết đề thi khoa cử ngày mai.”
Hứa Thanh Tiêu nói thẳng ra.
Sau khi câu này vừa dứt, Trần Tinh Hà lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sau nó ho khan một tiếng nói: “Thì ra là vậy à, vậy được rồi đệ viết tiếp đi, ta không làm phiền đệ nữa.”
Trần Tinh Hà nói xong thì đứng qua một bên không nói câu nào nữa.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
“Sư huynh huynh đứng ở đây không thấy mệt à?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi gượng cười nói:
“Không mệt, không có việc gì, đệ viết đi, sư huynh không quấy rầy đệ.”
Trần Tinh Hà nói với vẻ chân thành.
Nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu lộ ra vẻ xấu hổ xong, Trần Tinh Hà lại thở dài, có hơi thất vọng mà đi khỏi đại sảnh, trong lòng còn cảm khái nói:
“Sư đệ à sư đệ, đệ phòng tiểu nhân thì thôi đi, đến cả quân tử mà cũng phòng nữa, haiz.”
Trần Tinh Hà đi rồi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không viết ra, dù sao trong lòng cũng đã có đề thi.
Thời gian nhiều như vậy, Hứa Thanh Tiêu vẫn không nhịn được mà nghĩ đến Văn cung Đại Ngụy sẽ dùng cách gì để tách ra? Hơn nữa còn muốn đẩy nhanh tốc độ tách ra?
Hứa Thanh Tiêu nghĩ mãi không ra, Ngô Minh cũng đã nói những câu tuyệt tình đến vậy rồi.
Văn cung Đại Ngụy còn cách nào nữa đây?
Mà vào lúc này.
Văn cung Đại Ngụy.,
Bên trong tiểu thế giới.
Vẫn xuất hiện bóng dáng của mấy Trăm thiên địa đại nho như cũ, mà ở nơi trung tâm, vẫn trống rỗng như cũ.
Tất cả mọi người đều chỉ là hư ảnh, xuất hiện ở đây đều không phải người thật, họ dùng Hạo nhiên chính khí tạo thành.
“Hứa Thanh Tiêu đúng thật là không xứng làm người mà!”
“Hắn đã ép chúng ta đến bước này, vị sư phụ kia của hắn lại còn hung hăng giẫm chúng ta dưới chân, khiến cho Văn cung nhuộm máu, bán thánh, nếu như chúng ta không ra tay thì nổi khuất nhục này sẽ trở thành tâm ma của chúng ta.”
Giọng của Tào nho vang lên đầu tiên.
Ông ta thấy rất nhục nhã, bởi vì người thật của ông ta đang quỳ gối ở ngoài kinh đô Đại Ngụy.
Những lời đồn nhảm kia làm cho lòng ông ta không yên.
Tất cả mọi người đều yên lặng, chuyện này tất nhiên đám người đều hiểu, bọn họ không nói, cũng không biết nên trả lời lại như thế nào.
“Tào nho, đừng tức giận như vậy, tất nhiên bán thánh sẽ có cách, hơn nữa chúng ta chịu nhục như thế cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.:”
Giọng Phương nho vang lên, cơ thể ông ta cũng đang quỳ gối ngoài kinh đô Đại Ngụy, chỉ là khác với sự giận dữ của Tào nho, ông ta ngược lại vẫn còn tỉnh táo được chút ít.
“Chuyện tốt à?”
Giọng Tào nho bình tĩnh lại, chẳng qua trong giọng nói còn mang theo chút nghi hoặc.
“Nỗi nhục hôm nay thiên hạ đều thấy, cho dù là ai đúng ai sai thì cũng không thể để chuyện đổ máu xảy ra được, thế mà vũ phu lỗ mãng lại khiến Văn cung nhuốm máu.”
“Sỉ nhục thiên địa đại nho chúng ta thì thôi đi, đến cả bán thánh của nhất mạch Chu thánh chúng ta cũng bị sỉ nhục không thương tiếc.”
“Đúng vậy, đây đúng là nỗi nhục, nhưng loại khuất nhục này đúng lúc lại có thể trở thành vũ khí mạnh nhất của chúng ta.”
“Thánh nhân không thể nhục, thế mà tên vũ phu này dám làm nhục Chu thánh, người đọc sách trong thiên hạ sẽ hận chết hắn.”
“Vốn có Nữ đế ra mặt dùng dân ý trong thiên hạ chèn ép chúng ta, bây giờ chúng ta đã chịu nỗi nhục như thế, có thể chuẩn bị đẩy nhanh chuyện Văn cung tách ra được rồi.”
“Hơn nữa lần này tách ra cũng có thể tách ra một cách triệt để, chỉ cần để là một phần nhỏ là được.”
Phương nho lên tiếng, nói trúng trọng tâm của chuyện này.
Câu này vừa dứt, các vị thiên địa đại nho lập tức rơi vào kinh ngạc, sau khi suy nghĩ kỹ lại thì nhận ra đúng là như thế.
Không phải bọn họ không nghĩ ra được mà là trong lúc nhất thời họ nghĩ không ra mà thôi.
“Đây là ý của bán thánh sao?”
Tào nho dò hỏi.
“Không phải, chỉ là suy đoán của lão phu thôi.”
“Các vị nghĩ thử mà xem, tên vũ phu kia khiến cho Văn cung nhuộm máu, thật sự cho rằng Văn cung Đại Ngụy chúng ta không có thủ đoạn nào sao?
“Chỉ là chưa cần thiết vì chuyện này mà đi đến bước đó thôi, hơn nữa không ai ngờ đến tên vũ phu kia lại dám giết thật.”