“Chẳng qua lần này mặc dù hắn giết rất thoải mái nhưng đã chôn một mầm tai họa xuống, những người đọc sách trong thiên hạ sẽ sinh ra oán hận vì chuyện này, sự khuất nhục của chúng ta cũng là nỗi nhục nhã của người đọc sách trong thiên hạ.”
“Chỉ cần lợi dụng sự nhục nhã này cho tốt thì đợi đến thời khắc quan trọng, Văn cung tách ra, phát động sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ, hắn ta còn dám giết à?”
“Cùng lắm thì chúng ta khẳng khái chịu chết, còn hắn, cũng sẽ rơi vào sự trấn sát trước sức mạnh của những người đọc sách trong thiên hạ.
“Giết một người cũng được, giết mười người cũng được, nhưng hắn dám giết sạch hết người đọc sách trong thiên hạ sao? Phải biết rằng Đại Ngụy đã không còn an toàn như trong tưởng tượng nữa.”
“Nếu như thật sự giết sạch hết chúng ta thì hắn không chết cũng khó.”
Giọng nói của Phương nho lạnh lùng nhưng những lời ông ta nói đều là sự thật.
Giết một vị thiên địa đại nho cũng không sao, giết mười vị thiên địa đại nho cũng không hề gì, nhưng nếu như người giết một người thì sự thù hận của người đọc sách trong thiên hạ sẽ càng đậm lên một phần.
Đến lúc đó sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ sẽ tụ lại một chỗ, cho dù có thật sự là nhất phẩm thì cũng không thể nào chống đỡ nổi.
Hơn nữa nho sinh của Văn cung Đại Ngụy mà đại diện chính là nhóm người tinh nhuệ nhất kia, còn có đại nho của Văn cung cũng đã sớm đi đến các nước khác rồi.
Trong trường hợp xấu nhất chính là phải hy sinh một nhóm người, nhưng hắn cũng sẽ phải trả cái giá lớn bằng việc đánh đổi mạng sống của mình, đồng thời vương triều Đại Ngụy cũng sẽ phải chịu hậu quả thảm thiết.
Dù sao thì giết nhiều nho sinh như vậy, chẳng lẽ người đọc sách trong thiên hạ còn không mắng chết Đại Ngụy à? Văn cung Đại Ngụy tách ra, lại thêm chuyện giết người, vậy quốc vận còn đâu?
Chỉ sợ ngay hôm đó sẽ xảy ra một vài tai họa.
Hơn nữa Đại Ngụy còn mất đi một nhất phẩm, tổn thất này to lớn đến nhường nào?
Trong lòng đám người đều hiểu rõ.
Đương nhiên đây chỉ là mấy câu độc ác mà thôi, dù sao bọn họ cũng không muốn chết, mà nếu như thật sự làm đến mức như vậy, chết hay không chết không còn là chuyện mà bọn họ có thể quyết định được nữa.
Những lời nói của Phương nho làm cho đám người càng thêm trầm mặc.
Mà vào lúc này.
Ngay vị trí trung tâm.
Hạo nhiên chính khí ngưng tụ lại như vòi rồng, bóng dáng bán thánh xuất hiện.
Giờ khắc này, mấy trăm vị đại nho cùng nhau mở miệng nói:
“Bọn ta tham kiến bán thánh.”
Bọn họ lộ ra vẻ vô cùng cung kính, hành đại lễ hướng về phía bán thánh
Bán thánh xuất hiện.
Vẫn là hư ảnh như cũ, không nhìn rõ được dung mạo, trong cơ thể không hiểu sao lại có âm thanh tụng kinh, lộ ra vẻ thần thánh to lớn.
“Khẩn cầu Hồng thánh giúp bọn ta chỉ rõ sai lầm.”
Khi vị bán thánh này xuất hiện, giọng của Tào nho lập tức vang lên, ông ta nói vậy, trong giọng nói lộ ra vẻ cực kỳ kích động.
“Lời nói của Phương nho chính là con đường sáng.”
Hồng thánh lên tiếng đáp lại như vậy.
Câu này nói ra làm cho đám người không nhịn được trầm mặc, còn Tào nho ông ta lại là người lên tiếng đầu tiên, nói:
“Hồng thánh, lời nói của Phương nho đúng là không tệ nhưng dựa theo tính nết của tên vũ phu kia, lão phu cảm thấy hắn thật sự có cam đảm giết hết chúng ta, dù sao mấy tên vũ phu này cũng không thèm nghĩ đến đại cục.”
“Tào mỗ ta không sợ chết nhưng nếu chết một cách oan uổng như vậy, ta không phục.”
Tào nho lên tiếng. Lời của Phương nho đúng là không sai thật, đạo lý cũng rất rõ ràng, ông ta tin, nhưng vấn đề là làm vậy rất có thể sẽ phải bước vào con đường không thể quay đầu lại.
Nhất phẩm có chết hay không ông ta không quan tâm, nhưng ông ta quan tâm bản thân mình đó, dù sao Văn cung tách ra ông ta cũng được lợi, trong những năm cuối đời có thể thành thánh.
Nếu không thể thành thánh ông ta cũng chẳng sợ gì, nho giả đúng là không sợ chết, nhưng thấy khát vọng thành thánh đã có hy vọng mà mình lại chết trước khi thành thánh, vậy ông ta thật sự không cam tâm.
“Đừng vội.”
“Nhất phẩm Đại Ngụy sẽ không ra tay.”
Hồng thánh lên tiếng, ông ta rất bình tĩnh, câu nói lại có vẻ rất chắc chắn.
“Không ra tay à?”
“Hồng thánh, vì sao lại thế?”
“Chuyện này?”
Các vị thiên địa đại nho có hơi ngạc nhiên bởi vì nói cho cùng thì điều bọn họ lo lắng nhất không phải Hứa Thanh Tiêu mà là Ngô Minh.
Dù sao Ngô Minh cũng là nhất phẩm, loại người này nếu như đầu óc nóng lên thì có thể sẽ giết sạch hết tất cả những người đọc sách của Văn cung Đại Ngụy, mặc dù không thể nào thay đổi được chuyện tách ra nhưng bọn họ cũng sẽ phải trả một cái giá lớn.
Bắt đầu so ra thì mặc dù mạng của nhất phẩm quan trọng nhưng cũng không quan trọng bằng mạng bọn họ được.
Nhất là khi bọn họ đang đứng trước một cơ duyên to lớn, lại càng không muốn chết.
Thật không ngờ thế mà Hồng thánh lại nói nhất phẩm Đại Ngụy sẽ không ra tay?
Lại là chuyện gì nữa đây?
Nghe được sự khó hiểu của đám người, giọng Hồng thánh vẫn bình tĩnh như nước.
“Có người sẽ ra tay với nhất phẩm Đại Ngụy.”
“Nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì từ nay về sau, Đại Ngụy sẽ không còn nhất phẩm nữa.”
Hồng thánh bình tĩnh mở miệng.
Nhưng câu nói này lại như thiên thạch rơi xuống làm cho đám người hoàng toàn choáng váng.
Có người muốn nhằm vào nhát phẩm Đại Ngụy?
Nếu như không có chuyện gì bất ngờ thì từ nay về sau, Đại Ngụy sẽ không còn nhất phẩm nữa?
Chuyện này... Không thể nào?
Trong thế gian này, còn ai có thể giết được nhất phẩm? Duy chỉ có nhất phẩm tự chém giết lẫn nhau, hơn nữa trên đời này cũng chỉ có mấy vị nhất phẩm này.
Nếu như không có chuyện cực kỳ quan trọng thì không ai muốn đối chọi với ai cả.