“Hồng thánh, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Giờ khắc này, không chỉ mình Tào nho, tất cả thiên địa đại nho đều tò mò như nhau.
“Chuyện này có liên hệ quá lón.”
“Không liên quan đến các ngươi.”
“Đừng hỏi đến, cũng đừng nghĩ nhiều.”
“Chúng ta cứ dựa theo kế hoạch mà làm, trước mắt người cần phải đề phòng thật sự không phải là Ngô Minh mà là Hứa Thanh Tiêu.”
“Tách khỏi Đại Ngụy, không cần sợ gì cả, đừng nói chỉ một tên nhất phẩm, cho dù có hai tên nhất phẩm cũng chẳng thể ảnh hưởng gì đến chúng ta được.”
“Mà nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự trở thành bán thánh thì đối với chúng ta mà nói, đây mới là chuyện phiền phức nhất.”
Hồng thánh không nói kỹ về chuyện nhất phẩm bởi vì chuyện này không phải là chuyện mà bọn họ cần biết.
Ông ta cố ý nhắc đến chuyện Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa Thanh Tiêu không thể nào thành thánh, bây giờ chút đầu mối hắn còn không có, cho dù hắn có là yêu nghiệt như thế nào thì cũng không thể thành thánh được. Thành thánh đâu có dễ như vậy, Hồng thánh lo xa quá rồi.”
“Bây giờ chúng ta đang ở cảnh giới thiên địa đại nho, động một tí cũng cần đợi đến năm mươi sáu mươi năm cũng chẳng có chút minh ngộ thánh đạo nào, cho dù Hứa Thanh Tiêu hắn là đại tài nhưng chúng ta cũng đâu phải là những người tầm thường.”
“Thành thánh quá khó, khó như lên trời vậy.”
Các vị thiên địa đại nho ta một câu ngươi một câu, bọn họ đều như nhau, không cho rằng Hứa Thanh Tiêu có thể thành thánh.
Không phải Hứa Thanh Tiêu không có thiên phú kia mà là chuyện lớn Văn cung Đại Ngụy tách ra đang ở trước mắt, nhanh thì một tháng chậm thì ba tháng, sao Hứa Thanh Tiêu có thể thành thánh được?
Nếu như hắn thành thánh thật.
Vậy thì thật sự là đã phá vỡ kỷ lục từ xưa đến nay, một năm thành thánh.
Sao có thể thế được.
“Trước đó bản thánh cũng không lo nhưng bây giờ lo lắng là bởi vì Hứa Thanh Tiêu đã xem qua mười hai sách thánh ngôn.’
“Không chừng vì vậy Hứa Thanh Tiêu mà có cảm ngộ gì đó, tìm được một tia thời cơ thì sao.”
Hồng thánh lên tiếng nói ra mối lo ngại của mình.
Đúng là như vậy. Vừa nói xong, đám người thiên địa đại nho có hơi trầm mặc.
Hứa Thanh Tiêu dựa vào bản thân thành thánh thì bọn họ không tin, cho rằng không thể nào.
Nhưng dựa vào thánh ngôn của Chu thánh mà thành thánh, vậy thì có thể thật.
Mặc dù khả năng không lớn, dù sao bọn họ cũng đã từng xem qua nhưng không thành thánh được, chỉ là vật của thánh nhân, trong lòng bọn họ không hiểu sao lại lộ ra một cảm giác chí cao vô thượng.
“Không cần lo lắng.”
“Hồng thánh, nếu như chắc chắn nhất phẩm sẽ không ra tay.”
“Vậy bọn ta sẽ có thể điều động sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ trấn áp Hứa Thanh Tiêu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Hứa Thanh Tiêu có khả năng thành thánh.”
“Nếu như hắn không thể thành thánh, vậy chúng ta cũng không cần phải dùng đến lá bài tẩy này.”
Tào nho đề nghị, nói thế.
Câu này vừa dứt, Hồng thánh khẽ gật đầu sau đó mở miệng nói:
“Nếu là như vậy, thì đi làm việc đi.”
Ông ta nói thế.
“Chúng ta tuân mệnh.”
Thánh nhân đã lên tiếng, đám người khẽ gật đầu, chẳng qua vào lúc này, Tào nho lại lên tiếng hỏi:
“Dám hỏi thánh nhân.”
“Khi nào Văn cung chúng ta tách ra?”
Tào nho lên tiến hỏi.
Cái này nhất định phải xác định trước.
“Giờ Mão ngày mười, Văn cung tách ra.”
Hồng thánh lên tiếng.
Đưa ra một đám án chắc chắn.
Giờ Mão ngày mười.
Là một tháng sau.
Có được đáp án chắc chắn, đám người ai nấy liên tục gật đầu.
“Còn nữa, trước mắt để cho người đọc sách trong thiên hạ viết văn chương về chuyện này. Chẳng qua đừng giận dữ mắng Ngô Minh, cũng đừng giận dữ mắng chửi Hứa Thanh Tiêu, cần phải chỉ trích vương triều Đại Ngụy.”
“Trước khi tách khỏi vương triều Đại Ngụy đừng trêu chọc Hứa Thanh Tiêu, cũng đừng chọc sư phụ hắn.”
Hồng thánh tiếp tục lên tiếng bảo bọn họ đi xử lý những chuyện này.
Chẳng qua lần này đã thay đổi kế sách, không gây phiền toái cho Hứa Thanh Tiêu nữa mà chỉa mũi giáo về phía vương triều Đại Ngụy.
“Chúng ta tuân mệnh.”
Đám người mở miệng đáp lại, sau đó, bóng dáng bọn họ dần dần tiêu tán.
Mà lúc này.
Đêm đã khuya.
Trong hoàng cung Đại Ngụy.
Đèn đuốc trong Dưỡng Tâm điện sáng trưng.
Nữ đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vẻ mặt có chút trầm mặc.
Mà trong đại điện, lục bộ thượng thư cùng với chín vị quốc công đồng loạt đứng ở phía dưới.
Bọn họ đêm hôm tập họp lại, chính là vì thương nghị chuyện Văn cung Đại Ngụy muốn tách ra.
Văn cung tách ra, điều này đã hình thành định cục, mặc dù có nhất phẩm ra mặt, nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, nhất phẩm không áp chế được Văn cung Đại Ngụy.
Trương Tĩnh gật gật đầu, sau đó binh bộ thượng thư Chu Nghiêm mở miệng.
"Bệ hạ, hiện giờ tứ đại doanh đã đóng quân ở các phủ quận huyện, ngày thường không có việc gì, phối hợp với huyện nha địa phương tiêu diệt thổ phỉ trừ gian ác, bảo đảm bất luận có xảy ra bất cứ chuyện gì, trong nước cũng sẽ không xuất hiện bất kỳ động loạn nào."
"Có thể trong vòng một ngày tập kết trăm vạn đại quân, trong vòng ba ngày toàn bộ tập kết."
Chu Nghiêm lên tiếng, thông báo cho Nữ đế biết những sắp xếp của binh bộ.
"Rất tốt."
"Chư vị ái khanh vất vả rồi."
Nữ đế hài lòng gật đầu.
Trước mắt, nguy cơ duy nhất của Đại Ngụy, chính là Văn cung tách ra, sau khi tách ra chắc chắn sẽ đem lại ảnh hưởng, nhưng rốt cuộc ảnh hưởng lớn đến mức nào thì không ai nói chắc được.
Cho nên vì muốn ngừa bất trắc, nàng nhất định phải ổn định Đại Ngụy lại, mặc kệ có dùng cách gì đi nữa cũng phải làm cho Đại Ngụy ổn định, cho dù là đau thương mất mát.
Ít nhất cũng không làm tổn thương tới gốc rễ.
Rất nhanh sau đó, mọi người lại yên lặng đi.
Thời gian dài đến nửa nén hương, trong đại điện có vẻ yên tĩnh đến bất bình thường.
Sau khi trôi qua nửa nén hương, có giọng nói vang lên.
Đó là tiếng của An Quốc Công.
"Bệ hạ, thần có một kế, có lẽ có thể ổn định Văn cung Đại Ngụy."