Mà những thư sinh còn lại, ai nấy đều không khỏi tò mò, đồng thời bọn họ cũng nhịn không được nhíu mày, dù sao hôm nay là khoa cử, không ai hy vọng ngày khoa cử xuất hiện sai sót gì.
Bất luận là mình hay là người khác, đều không hy vọng bị ảnh hưởng.
Mà đám thư sinh này, nghe được giọng nói của Vương Tân Chí, lập tức có người mở miệng.
"Hồi Vương đại nhân, bọn ta không bái, là bởi vì Tâm học."
Có người mở miệng, là một thư sinh mặt trắng, thoạt nhìn có chút phú quý, chung quanh cũng vờn quanh tài khí.
Hắn ta là người đầu tiên lên tiếng trả lời như vậy.
"Tâm học?"
"Hứa đại nhân? Đây có phải là học sinh của ngươi không?”
Vương Tân Chí có chút nghi hoặc, bởi vì tâm học? Là đồ đệ của Hứa Thanh Tiêu sao?
Điều này làm sao có thể? Nếu là học trò của Hứa Thanh Tiêu, theo lý phải là ba dập đầu chín lạy chứ ?
Nhưng sao ngay cả bái cũng không bái?
"Không phải."
Hứa Thanh Tiêu sắc mặt bình tĩnh, trải qua nhiều thăng trầm như vậy, chỉ là một ít học sinh không bái lạy thì có là gì?
Hắn lạnh nhạt mở miệng, có điều ánh mắt lại rơi vào trên người bọn họ.
"Các ngươi có ý gì?"
Vương Tân Chí tiếp tục hỏi, lông mày càng chặt hơn.
"Hồi Vương đại nhân."
"Học thuật của Hứa đại nhân, tên là tâm học, gọi là tri hành hợp nhất, ý tứ chính là nói, biết điều mà mình làm không có vấn đề gì thì có thể đi làm."
Hứa đại nhân tìm mọi cách bất kính Chu Thánh, cũng không kính trọng Đại Nho Chu Thánh nhất mạch, thậm chí còn nhẫn tâm hạ sát thủ."
"Chúng ta không thích Hứa đại nhân, nhưng chúng ta tôn trọng triều đình, cũng tôn trọng ý chỉ của bệ hạ."
"Cho nên chúng ta đến tham gia khoa cử, nhưng cũng không muốn bái Hứa đại nhân."
"Đương nhiên, nếu Hứa đại nhân cảm thấy chúng ta không tôn trọng, vậy chúng ta sẽ đi, cũng tuyệt đối sẽ không làm chư vị đại nhân khó xử."
Thư sinh mặt trắng nghiêm túc nói.
Hắn ta nói một phen vô cùng khẳng khái, nhưng trong lời nói đều có hố.
Xuyên tạc tâm học thì không nói, hiện tại lại lấy loại thủ đoạn này nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, không thờ Hứa Thanh Tiêu, không phải là việc lớn gì, nhiều nhất cũng chỉ được xem như là khinh thường khoa cử, trực tiếp bị trục xuất, ba năm không được thi lại mà thôi.
Nhưng hắn ta cố ý nói ra tâm học để làm văn chương, nếu Hứa Thanh Tiêu đuổi bọn họ đi, như vậy chỉ sợ bọn họ lập tức sẽ tuyên truyền khắp nơi, tâm học này chỉ cho phép Hứa Thanh Tiêu có thể làm, bọn họ không thể làm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu nếu để cho bọn họ tiếp tục ở tại chỗ này, như vậy coi như là khinh thường Hứa Thanh Tiêu.
Tiến có thể công, lui có thể thủ.
Nghe được lời này, đừng nói Vương Tân Chí, sắc mặt của các bách quan còn lại đều trở nên có chút khó coi.
Ngày khoa cử, Chu Thánh nhất mạch lại dám đến gây phiền phức?
Thật sự không sợ chết sao?
“Người đâu!”
Vương Tân Chí mở miệng, gã muốn hạ lệnh, sai người đuổi đám người đọc sách này ra ngoài.
Chỉ là đúng lúc này, Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
"Được rồi, vào cống viện chuẩn bị đi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn cũng không thèm để ý loại hành vi này, mấy người đọc sách mà thôi, cho dù là Đại Nho nói vài câu, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không có phản ứng gì.
Nếu cải nhau với loại người này, cho dù là phạt bọn họ, cũng là sỉ nhục chính mình.
Đường đường là Thiên Địa Đại Nho, khi dễ mấy người đọc sách? Nhất là đối phương chính là học trò của Chu Thánh nhất mạch.
Rõ ràng là ăn vạ rồi.
Thủ đoạn rất thấp hèn.
Hứa Thanh Tiêu thậm chí còn cảm thấy, đây không phải ý của Văn cung, chính là một đám người đọc sách muốn tìm mình gây phiền toái, từ đó diễn ra một màn Đại Nho giận dữ, sau đó dương danh lập vạn.
Loại tâm tư này, Hứa Thanh Tiêu quá hiểu.
Qủa thực, khi Hứa Thanh Tiêu nói ra lời này, trong ánh mắt thư sinh mặt trắng có một chút thất vọng, có điều hắn ta rất nhanh điều chỉnh tâm tính, lộ ra ngạo nghễ, là người đầu tiên đi về phía bên trong cống viện.
Đợi sau khi hắn ta đi, những người còn lại cũng rời đi theo, ai nấy đều có vẻ vô cùng hưng phấn, giống như cảm thấy làm cho Hứa Thanh Tiêu khó chịu là một chuyện rất vui vẻ.
Họ đi phía trước vào bên trong cống viện.
Một số tiếng xì xào bàn tán cũng theo đó vang lên.
"Ta còn tưởng Hứa Thanh Tiêu có thể làm cái gì? Kết quả cũng không làm được gì. ”
"Hừ, nhục nhã Chu Thánh, chúng ta cũng nhục nhã hắn, Nhâm Minh huynh quả nhiên là đại tài, nghĩ ra cách như vậy, nhìn xem Hứa Thanh Tiêu này còn dám kiêu ngạo hay không."
"Để cho một vị Thiên Địa Đại Nho câm miệng, Nhâm Minh huynh quả nhiên không tầm thường mà."
"Thiên Địa Đại Nho cái gì, tu luyện dị thuật đi lên, sao xứng với danh Thiên Địa Đại Nho? Để chống mắt coi hắn lúc nào rớt đài. ”
"Đúng đúng đúng, tu luyện dị thuật mà lên."
Những người đọc sách này nhao nhao mở miệng, tiếng của bọn họ rất nhỏ, chỉ là những âm thanh này toàn bộ truyền vào tai Hứa Thanh Tiêu.
Đối với những nhận xét như vậy.
Hứa Thanh Tiêu vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Hứa đại nhân, những thí sinh đến thi này không ổn, lão phu sợ bọn họ đợi lát nữa còn có thể tiếp tục gây sự."
”Chi bằng trực tiếp đuổi bọn họ đi?”
Vương Tân Chí mở miệng, gã hỏi Hứa Thanh Tiêu, có muốn trực tiếp đuổi đi hay không, cũng miễn cho khỏi rắc rối.
"Không cần."
"Đuổi đi sẽ nói Hứa Thanh Tiêu ta chèn ép bọn họ."
"Để cho bọn họ đi."
Hứa Thanh Tiêu tùy ý nói.
Ngay sau đó hắn đi về phía chủ khảo đài.
Khi giờ Mão đến.
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, giọng nói lập tức vang lên.
Có người cầm một cáo thị đọc lớn tất cả các quy tắc của kỳ thi.
Sau khi đọc xong, hắn khép quyển tông lại nhìn chúng thí sinh nói.
"Khoa cử đầu tiên của Võ Xương Tân triều, bắt đầu."
Boong.
Lại là một tiếng chuông.
Sau một khắc, Vương Tân Chí cầm một tờ giấy Tuyên Thành chậm rãi mở ra, đây là đề thi mà Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị.
"Khoa cử đề thứ nhất."
"Cường quốc."
Vương Tân Chí mở giấy Tuyên Thành ra, sau khi nhìn thấy đề thi, cũng không có quá kinh ngạc.
Gã lớn tiếng đọc to.
Sau đó các thí sinh hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh mọi người không nghĩ nhiều, bắt đầu mài mực chuẩn bị thi.
Trên chủ khảo đài.
Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, hắn đang nhắm mắt hưu thần.
Đồng thời cũng đang suy nghĩ về những chuyện khác.