Khoảng chừng qua hai canh giờ sau.
Trong lúc đột ngột, giọng nói của Vương Tân Chí vang lên.
"Hứa đại nhân, có người nộp bài."
Theo giọng nói của Vương Tân Chí vang lên, Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc.
Nhìn sắc trời, mới chưa qua hai canh giờ mà đã có người nộp bài?
Theo lý mà nói ít nhất phải tới bốn năm canh giờ chứ?
"Người nào nộp bài?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Vu Ích, chính là ngồi ở hàng thứ ba ghế thứ mười bảy."
Vương Tân Chí chỉ vào thí sinh cách đó không xa, nói như thế.
"Vu Ích?"
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu hướng nhìn theo, là thư sinh lúc đầu nhìn thấy, tướng mạo không tồi.
"Được."
Hứa Thanh Tiêu tiếp nhận bài thi, sau đó bắt đầu nghiêm túc đọc.
Đề thi phản chiếu vào trong mắt, nét chữ cực tốt, bỏ ra rất nhiều tâm huyết để rèn, chỉ là nội dung trong nháy mắt hấp dẫn Hứa Thanh Tiêu.
【 Cường quốc sách - Công nông thương sĩ 】
Lưu loát trôi chảy bốn năm ngàn chữ.
Hứa Thanh Tiêu đọc xong không bỏ sót một chữ nào.
“Tốt!”
“Rất tốt!”
“Cực tốt!”
Hứa Thanh Tiêu buông bài thi xuống, không tự chủ được lên tiếng khen ngợi, khiến mấy khảo quan chung quanh tràn đầy tò mò.
Có thể được Hứa Thanh Tiêu khen ngợi, nói thật tự nhiên sẽ hấp dẫn người khác.
"Hứa đại nhân, sao thế?"
Vương Tân Chí ở một bên tò mò, không biết vì sao Hứa Thanh Tiêu lại khen ngợi như vậy.
"Vương đại nhân, ngài tự mình xem."
Hứa Thanh Tiêu đem đề thi giao cho đối phương, trong đầu vẫn luôn nhớ lại nội dung văn chương này.
Văn chương của Vu Ích, có thể nói là một châm thấy máu.
Hắn ta cho rằng vương triều Đại Ngụy muốn cường đại lên, lấy công làm đầu, lấy nông xếp thứ hai, thương là thứ ba, làm quan là thứ tư.
Công, đề cập đến tất cả các loại công cụ, nâng cao sản xuất nông nghiệp, tăng cường binh bộ.
Nông, phát triển mạnh mẽ nông nghiệp, muốn giàu có, ăn mặc ấm no trước.
Thương, một khi nông nghiệp phát triển, phải tập trung vào thương mại, thương mại trong nước, thương mại nước ngoài, mỗi một việc đều rất quan trọng, chỉ có thương mại mới có thể làm cho vương triều ngày càng thịnh vượng.
Sĩ, chính là tuyển chọn nhân tài, sở dĩ đặt ở cuối cùng, không phải bởi vì nhân tài không quan trọng, mà là việc cấp bách, nhân tài có thể từ từ lựa chọn, nhưng ba điều đầu tiên nhất định phải làm tốt trước.
Hứa Thanh Tiêu sở dĩ khen ngợi như vậy.
Là bởi vì, Vu Ích người này nói mỗi một chuyện, đều cực kỳ phù hợp với ý nghĩ của mình.
Cũng quả thực là chuyện Đại Ngụy cần làm ngay bây giờ.
Đây là một nhân tài.
Có thể trọng dụng đây.
Nhưng đúng lúc này, lại có người nộp bài thi, đưa cho Hứa Thanh Tiêu nói.
"Hứa đại nhân, đây là bài thi mới nộp, là do Chu Nhâm Minh viết."
"Chính là người vừa rồi bất kính ngươi, hắn ta nói nhất định phải nộp cho ngài xem qua, xin ngài đánh giá một phen."
"Hạ quan lo nếu từ chối, người này sẽ gây ầm ĩ, cho nên liền đưa tới."
Có người đi tới giao bài thi cho Hứa Thanh Tiêu.
Lập tức, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều, thân là khảo quan, hắn tất nhiên phải bảo đảm công bằng, sẽ không bởi vì cảm xúc của mình mà ảnh hưởng đến thành tích của học sinh.
Chỉ là sau khi Hứa Thanh Tiêu mở bài thi ra.
Sau khi đọc được văn chương của Chu Nhâm Minh, sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu hơi thay đổi.
[Cường quốc sách - Tôn Thánh thì mạnh, miệt Thánh thì suy]
Đây là câu mở đầu văn chương của Chu Nhâm Minh.
Hành văn lưu loát trôi chảy, nội dung văn chương đại khái nói đơn giản chính là quốc gia muốn cường đại lên, nhất định phải có tín niệm, mà tín niệm này, chính là Thánh nhân.
Chu Thánh!
Tôn trọng Chu Thánh, mọi người đều có phẩm đức, có nhân nghĩa đạo đức, cứ như vậy, Đại Ngụy sẽ mỗi người đều phát triển.
Chắc có lẽ nếu quan khảo thí là người của Chu Thánh nhất mạch khi nhìn thấy bài văn chương này, bất kể như thế nào cũng sẽ cho một đánh giá xuất sắc.
Nhưng quan khảo thí lại là Hứa Thanh Tiêu.
Vẫn là câu nói đó, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không nhằm vào bất cứ người nào, thân là chủ khảo quan, nhất định phải công bằng.
Hứa Thanh Tiêu cũng tôn trọng Chu Thánh.
Nhưng vấn đề là, loại văn chương này, không có bất kỳ điểm tốt nào, toàn bộ văn chương đều là khen Nho đạo tốt ra sao, Chu Thánh tốt bao nhiêu, Chu Thánh nhất mạch tốt đẹp thế nào.
Hơn nữa nội dung văn chương trong ngoài đều mang theo một loại châm chọc khó hiểu, người nào không tôn Thánh nhân quốc gia sẽ suy bại, mà một người bất tôn Thánh nhân cũng là vì đạo đức bại hoại.
Hơn nữa lấy ví dụ, người tôn trọng Chu Thánh sau khi làm quan đã đóng góp như thế nào cho quốc gia.
Người mà không tôn trọng Chu Thánh, sau khi làm quan, lại tổn hại lợi ích gì của quốc gia.
Văn chương không tính là cao minh, nhưng cũng không chỉ vào mũi mình mắng chửi linh tinh.
Chỉ có thể nói, thuần túy chính là văn chương gây buồn nôn.
Lập tức, sau khi đọc xong đến chữ cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu nhấc bút lông lên, trực tiếp viết lời bình ở trên.
[Liệt]
(Liệt: tức kém)
Vẻn vẹn chỉ một chữ, đại biểu cho ý của Hứa Thanh Tiêu.
Sau đó, đặt sang một bên, không quan tâm.
Khoa cử tổng cộng có ba kỳ thi.
Nếu xuất hiện một chữ kém, trên cơ bản cũng đừng nghĩ tới trúng tuyển nữa.
Đương nhiên nếu như hai kỳ thi sau là giáp thượng đẳng mà nói, có thể phá cách tuyển chọn.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu viết xong, Chu Nhâm Minh vẫn chú ý, vẻ mặt hắn ta bình tĩnh giống như cũng đoán được Hứa Thanh Tiêu sẽ làm gì.
Cũng vào lúc này, từng phần thi quyển được trình bày.
Hứa Thanh Tiêu rảnh rỗi liền đọc từng quyển một, sau khi xem xong, trên cơ bản đều sẽ cho đánh giá đúng trọng tâm.
Tốt thì là tốt, không đúng thì là không tốt.
Thậm chí lại hơn một canh giờ sau đó, Hứa Thanh Tiêu thấy được bài viết của Trần Tinh Hà.
Đối với bài viết của Trần Tinh Hà, Hứa Thanh Tiêu cũng có chút hứng thú.
Hắn nghiêm túc đọc xem.
[Cường quốc sách - Dân phú quốc cường]
Đây là sách lược của Trần Tinh Hà, lấy dân chúng làm đầu, nội dung của toàn bộ văn chương cũng đều xoay quanh dân chúng, cho rằng Đại Ngụy muốn thật sự đi theo con đường cường quốc, nhất định phải để cho dân chúng ăn no, để cho dân chúng sinh hoạt an khang.
Chờ sau khi dân chúng an khang, mới có lực lượng lao động, năng suất, thúc đẩy Đại Ngụy phát triển nhanh hơn, hướng tới con đường cường quốc.