Chỉ là hộ vệ trong cống viện đã tới, trực tiếp giam giữ hắn ta, căn bản không nương tay chút nào.
Mà trong mắt đám hộ vệ này, một thí sinh thì tính là cái gì? Hứa Thanh Tiêu ngay cả Thiên Địa Đại Nho cũng dám giết, người này đầu óc thật có vấn đề.
"Được, công danh của ngươi không còn, Vương đại nhân, làm phiền người mời người đi Lại bộ một chuyến, cách chức công danh của người này đi."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Lời này vừa nói, Chu Nhân Minh còn muốn la hét cái gì đó, nhưng hộ vệ tới bắt người đi cũng không ngu xuẩn.
Trực tiếp tát một cái vào mặt Chu Nhân Minh, làm cho hắn ta trong nháy mắt câm miệng.
Ngay sau đó, Chu Nhân Minh bị bắt đi.
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, cho dù là người đọc sách cùng đi theo Chu Nhân Minh, vào giờ khắc này không hiểu sao lại sợ hãi.
"Nếu cảm thấy đề thi có vấn đề, có thể buông bút, coi như bỏ thi."
"Đây là quyền của các ngươi."
"Còn nữa, nếu còn ồn ào sẽ bị xử lý y như vậy.”
Thanh âm Hứa Thanh Tiêu có chút lạnh lùng.
Hôm qua hắn không ra tay, là không muốn để ý tới loại chuyện này, chó sủa vài câu, không cần phải đi trêu chọc.
Nhưng hôm nay ra tay, chó đã cắn mình, Hứa Thanh Tiêu chẳng lẽ không biết cắn trả hay sao.
Hứa Thanh Tiêu sẽ không cắn trả, cứ giết là được.
Có điều sau khi Hứa Thanh Tiêu nói xong lời này, chúng đọc sách ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đại bộ phận người đọc sách vẫn ngoan ngoãn tham gia khoa cử.
Mặc dù họ đọc sách Thánh hiền, vấn đề là họ quan tâm nhiều hơn đến con đường làm quan của họ.
Nhưng cũng có một nhóm người đọc sách đứng dậy rời đi, có điều không bị chết như Chu Nhân Minh.
Đám người này chính là người đọc sách thực sự bị tẩy não thành công.Hứa Thanh Tiêu không quan tâm đến những người này, vẫn lẳng lặng chờ đợi.
Vài canh giờ sau.
Vu Ích lại là người đầu tiên viết xong bài thi. Hứa Thanh Tiêu cẩn thận đọc kỹ.
Trong bài viết, suy nghĩ của Vu Ích lại một lần nữa không bàn trước nhưng lại hợp với mình, cho rằng tác hại của Văn cung là làm cho người đọc sách không còn là người đọc sách nữa, mà họ đã bị biến thành những người chạy theo địa vị và quyền lực.
Đọc sách không phải vì chúng sinh trong thiên hạ mà là vì lợi ích của bản thân.
Văn chương sắc bén từng câu từng chữ, nếu đưa văn chương này cho Văn cung Đại Ngụy xem, không chừng đám đại nho Văn cung sẽ bùng nổ mất.
Hứa Thanh Tiêu thu ánh mắt nhìn về phía Vu Ích.
Người kia cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu thì lập tức ngẩng đầu lên, sau đó chắp tay về phía Hứa Thanh Tiêu. Hắn không thể đứng lên, đây là quy tắc nhưng đối mặt với Hứa Thanh Tiêu, hắn thấy rất tôn trọng, nhưng sự tôn trọng này cũng không phải là loại nịnh hót hay bợ đỡ.
Chỉ là tôn trọng mà thôi.
“Người này, đại tài.”
Hứa Thanh Tiêu viết lời phê loại ưu trong bài thi.
Ưu, là vượt qua cả đánh giá Ất Giáp, chỉ có chủ khảo mới có thể viết loại ưu, các giám khảo còn lại chỉ có thể chấm thành Ất Giáp Bính Đinh.
Qua mấy canh giờ sau.
Có người đi đến muốn tìm Vương Tân Chí.
Một lát sau, Vương Tân Chí cau mày đi vào, có chút cảm giác như muốn nói lại thôi.
Hứa Thanh Tiêu đã đoán được đại khái rằng chuyện gì đang xảy ra.
“Vương đại nhân, có phải là có ai tìm ngài, nhờ ngài cầu tình tha cho Chu Nhân Minh không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ừ, nhưng mà lão phu từ chối rồi.”
Vương Tân Chí đáp, cũng không giấu diếm gì.
“Nếu Vương đại nhân xin tha thì ta có thể tha cho hắn một lần.”
Hứa Thanh Tiêu không muốn làm ảnh hưởng đến mặt mũi Vương Tân Chí, hắn lên tiếng nói thế. Chỉ một tên Chu Nhân Minh mà thôi, bị người ta coi là quân cờ, ngốc nghếch.
“Không được.”
Vương Tân Chí lắc đầu sau đó mở miệng nói: “Không giết một Chu Nhân Minh, sau này sẽ có hàng ngàn hàng vạn Chu Nhân Minh khác, loại người này, chết không đáng tiếc.”
Vương Tân Chí nói với giọng lạnh lùng.
Nếu chỉ là một vài chuyện nhỏ thì đúng là ông sẽ cầu xin giúp, nhưng đến phòng thi mà cũng dám như vậy, vậy thì không còn gì để thương lượng được nữa.
Nghe Vương Tân Chí đáp, Hứa Thanh Tiêu không nói gì nữa.
Cứ như vậy, khoa cử kết thúc rồi.
Hứa Thanh Tiêu vẫn giống như mọi ngày.
Chẳng qua khuya hôm đó, sau khi Hứa Thanh Tiêu phê duyệt xong tất cả các đề thi thì Vương Tân Chí đến.
“Thủ Nhân.”
Gặp mặt riêng thì Vương Tân Chí không gọi Hứa Thanh Tiêu là đại nhân.
“Vương đại nhân.”
Ngược lại, Hứa Thanh Tiêu rất khách khí.
“Sau khi kết thúc khoa cử ngày mai, ngươi định sẽ làm gì?”
Vương Tân Chí cũng thẳng thắn lên tiếng hỏi.
“Trở về đọc sách.”
Hứa Thanh Tiêu đáp.
“Thủ Nhân, ngày mai khi khoa cử kết thúc, hãy đến Văn cung Đại Ngụy đi, nhất định phải xem mười hai sách Chu thánh cho thật nghiêm túc.”
“Chúng sẽ có ích cho ngươi.”
Vương Tân Chí nói ra mục đích đến tìm Hứa Thanh Tiêu của mình.
Ông ta biết gần đây Hứa Thanh Tiêu đang nghĩ chuyện gì cho nên mới cố ý nhắc nhở một câu.
Lời này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu xem như đã hiểu hôm nay Vương Tân Chí đến tìm mình để làm gì.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Còn Vương Tân Chí, ông lại tiếp tục lên tiếng nói:
“Lần khoa cử này, ngươi có để ý đến nhân tài nào không?”
Vương Tân Chí hỏi Hứa Thanh Tiêu.
“Có mấy người, nhưng số lượng không nhiều lắm.”
“Không biết so với trước kia thì sao?”
Hứa Thanh Tiêu trả lời đồng thời cũng tò mò hỏi.
Dù sao số lần Vương Tân Chí làm chủ khảo khoa cử cũng nhiều hơn hắn.
“Kỳ khoa cử đầu tiên của tân triều, không ổn cho lắm, kém hơn nhiều so với trước kia.”
“Đúng hơn mà nói thì càng ngày càng kém. Năm nay có người tên Vu Ích kia không tệ, văn chương sắc bén, có chút bóng dáng của ngươi, nhưng mà quá nổi bật cũng không tốt, không có năng lực như ngươi mà rêu rao như vậy thì sẽ gặp phải phiền phức rất lớn.”
Vương Tân Chí đáp.
Sau đó, ông tiếp tục lên tiếng:
“Lão phu đã đọc bài mà Vu Ích viết, cũng hiểu vì sao ngươi lại ra đề này.”
“Đúng vậy, từ sau khi Chu thánh qua đời thì Văn cung cũng càng lúc càng tệ, mấy trăm năm trước còn đỡ, nhưng đến hôm nay, Văn cung đã đặt chuyện truyền đạo sang một bên, tất cả tâm tư của họ đều dùng để suy nghĩ xem làm thế nào để củng cố địa vị Văn cung.”
“Lúc thánh nhân còn sống bọn họ không làm vậy, khi thánh nhân không có ở đây, bọn họ mới thấy sợ địa vị của mình không vững vàng.”
“Người đọc sách mà không ra dáng của người đọc sách, đây chính là hoàn cảnh bây giờ.”