“Thủ Nhân, lão phu tôn thờ Chu thánh chứ không phải Văn cung, lão phu hy vọng ngươi sớm ngày thành thánh, trả lại bầu không khí trong lành về cho người đọc sách.”
“Nếu có gì cần lão phu đến giúp thì cứ việc mở miệng.”
“Qua vài năm nữa lão phu cũng phải cáo lão hồi hương rồi.”
Vương Tân Chí nói với vẻ cảm khái.
Ông ta nhận ra sự thay đổi của Văn cung Đại Ngụy trong những năm gần đây, cho nên trong lòng không nhịn được cảm khái vạn phần.
“Vương đại nhân nặng lời rồi, thân thể ông vẫn còn khỏe mạnh, có làm thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.
Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
Mà Vương Tân Chí thì lắc đầu cười khổ nói:
“Đến vị trí này rồi, không ai nỡ buông xuống cả. Đại Ngụy cần người mới, từng thế hệ làm chuyện của từng thế hệ.”
“Vương triều Đại Ngụy đã trải qua sóng gió Bắc phạt, vương triều rơi vào cảnh mưa sa bão táp, việc chúng ta làm chính là ổn định quốc gia của mình.”
“Tiếp theo nữa nên là chuyện mà đám người trẻ các ngươi nên làm.”
“Sau khi Văn cung tách ra, có lẽ đây là một chuyện xấu nhưng có lẽ đây cũng là một chuyện tốt, chờ Đại Ngụy hoàn toàn ổn định, bọn ta sẽ lần lượt rời đi.”
“Vương triều Đại Ngụy nên giao cho đám người trẻ tuổi các ngươi.”
Vương Tân Chí không nhận sự an ủi của Hứa Thanh Tiêu mà ngược lại còn giải thích sự thật một cách cực kỳ nghiêm túc.
Hứa Thanh Tiêu nghe xong cũng không nói gì.
Một lát sau, Vương Tân Chí rời đi.
Nhìn Vương Tân Chí rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh Tiêu cũng càng thêm trầm mặc.
Thời gian dần qua đi.
Ngày thứ ba.
Hứa Thanh Tiêu vẫn là chủ khảo như cũ.
Còn đề thi ngày thứ ba.
Đạo làm quan.
Đề thi của Hứa Thanh Tiêu không phải là bàn văn luận thơ gì mà nó đều xuất phát từ những chuyện bất lợi từ trước đến nay của Đại Ngụy, cho các thí sinh cơ hội phát huy.
Hắn muốn kiểm tra không phải là kiến thức mà là tư duy.
Ngày thứ ba.
Vẫn là văn chương của Vu Ích tương đối tốt, nhưng chuyện ngoài dự liệu chính là sư huynh hắn cũng viết ra một bài văn không hề tầm thường.
Hứa Thanh Tiêu cũng không tránh hiềm nghi gì mà trực tiếp đánh dấu loại ưu.
Cho đến giờ thân.
Khoa cử kết thúc.
Mười ngày sau, khoa cử công bố bảng xếp hạng.
Chẳng qua hôm nay, Hứa Thanh Tiêu cũng không phê duyệt bài thi mà giao cho đám người Vương Tân Chí xem là được.
Chờ đến khi các thí sinh rời đi.
Hứa Thanh Tiêu đợi một lát rồi một mình đi về phía Văn cung Đại Ngụy.
Hắn muốn xem mười hai sách văn thánh.
Bời vì đối với thánh đạo mà nói, bản thân hắn hầu như không có chút cơ sở nào, nhắm mắt mà làm nói sao cũng có chút khó khăn.
Nhìn vào những thứ mà người khác làm có lẽ sẽ tạo cho hắn nguồn cảm hứng.
Lại đến Văn cung Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu không xấu hổ chút nào mà ngược lại hắn còn cực kỳ thong dong.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu đến Văn cung Đại Ngụy, trong khoảng thời gian ngắn, Văn cung Đại Ngụy lại càng thêm yên tĩnh.
Tất cả mọi người cơ hồ đều nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, ánh mắt vô cùng phức tạp nhưng không ai dám nói gì cả, cũng không có ai dám tỏ vẻ gì.
Rất nhanh sau đó, một bóng dáng xuất hiện.
“Vãn bối Hoa Tinh Vân, bái kiến Hứa nho.”
Hoa Tinh Vân xuất hiện làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi kinh ngạc.
Người này đúng là có hơi quái lạ, từ khi bắt đầu xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu cho rằng hắn ta sẽ gây ra phiền toái cho mình.
Không ngờ rằng chẳng những Hoa Tinh Vân không gây phiền phức hơn nữa lại còn luôn thành thật làm việc, cũng không đắc tội với mình, thậm chí Hứa Thanh Tiêu còn nghe nói ở bên ngoài, Hoa Tinh Vân còn bảo vệ thanh danh giúp mình.
Hơn nữa khoa cử lần này theo lý thuyết là Hoa Tinh Vân cũng sẽ tham gia.
Nhưng lại không ngờ Hoa Tinh Vân lại không tham gia.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu chỉ liếc mắt một cái là liền nhìn ra Hoa Tinh Vân đã lập ngôn, là lục phẩm chính nho.
Lúc trước khi nhìn thấy hắn, hắn cũng chỉ minh ý mà thôi.
“Hoa huynh khách khí rồi, Hứa mỗ không thích kiểu quy định này đâu.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, khẽ cười nói:
“Hứa nho nói nặng lời rồi, Hứa nho, hôm nay ngài đến đây là vì mười hai quyển sách thánh sao?”
Hoa Tinh Vân hỏi.
“Ừ.”
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, Hoa Tinh Vân cũng không nói nhiều mà trực tiếp dẫn Hoa Tinh Vân đi vào Tàng Kinh các Đại Ngụy.
Dọc theo đường đi có rất nhiều ánh mắt nhìn tới, sau khi theo Hứa Thanh Tiêu đi vào tàng kinh các.
Những giọng nói kia mới dần vang lên.
“Hứa Thanh Tiêu miệt thị thánh nhân như thế, hắn có hiểu mười hai sách thánh không?”
“Không tôn trọng thánh nhân như vậy mà còn có mặt mũi đi xem mười hai sách thánh?”
“Chỉ có những người thành tâm mới có thể đọc hiểu mười hai sách thánh, Hứa Thanh Tiêu đọc không hiểu đâu.”
Một vài giọng nói vang lên, không nhiều cũng không lớn lắm, chỉ là một vài câu bàn tán nhỏ mà thôi.
Tàng Kinh các đai ngụy.
Dưới sự dẫn đường của Hoa Tinh Vân, Hứa Thanh Tiêu đi vào Tàng Kinh các.
Trên đỉnh có mười hai tấm bia đá, trên mỗi tấm bia đá có đặt một quyển sách thánh màu vàng.
“Hứa nho, đây chính là mười hai sách thánh, ta không thể ở nơi này lâu được, vãn bối sẽ chờ ở bên dưới.”
Hoa Tinh Vân cực kỳ khách khí.
Còn Hứa Thanh Tiêu thì gật đầu, sau đó đi đến trước mặt tấm bia đá thứ nhất rồi trực tiếp cầm lấy sách thánh.
Trong phút chốc, Hạo Nhiên chính khí tràn ngập, từng luồng thánh khí uy áp đánh tới.
Chẳng qua sau khi Hứa Thanh Tiêu phóng ra Hạo Nhiên chính khí của mình, sách thánh lại an tĩnh lại như cũ.
Đây là sách thánh gốc, không phải là đại nho thì không thể xem được, một vài nho sinh là chính nho hoặc thất phẩm minh ý của Văn cung Đại Ngụy cũng phải thông qua những bản trích lục của thiên địa đại nho mới có thể xem được.
Sau khi lấy được sách thánh.
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp mở ra, đọc thánh ngôn.
Trong phút chốc.
Những âm thanh hùng tráng vang lên trong đầu, đây là lời của Chu thánh.
Giải thích về đạo của trời đất, đạo của tự nhiên, đạo của con người, đạo của vạn vật.
Dường như chỉ trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu rơi vào trạng thái giác ngộ.
Nghe lời nói như si như say.