Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 955 - Chương 955: 12 Tập Chu Thánh, Hứa Thanh Tiêu Ngộ Thánh Đạo, Dị Tượng Kinh! (6)

Chương 955: 12 Tập Chu Thánh, Hứa Thanh Tiêu Ngộ Thánh Đạo, Dị Tượng Kinh! (6)

Lời thánh nhân nói tất nhiên không giống người thường, ngay cả khi Hứa Thanh Tiêu có là vạn cố đại tài thì khi đối mặt với thánh nhân, vẫn là không đủ.

Sự huyền ảo của thiên địa vũ trụ, quy luật tự nhiên của vạn vật.

Khi những đạo lý này xuất hiện, nó làm cho người ta cảm thấy thăng hoa một cách không thể giải thích được, như thể tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

Đây là thánh đạo.

Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng cảm ngộ.

Mà vào lúc này, Hạo nhiên chính khí chung quanh hắn cũng dần tràn ngập.

Một canh giờ sau.

Hứa Thanh Tiêu buông quyển thánh ngôn đầu tiên xuống, cầm quyển thánh ngôn thứ hai lên.

Lòng hắn không tạp niệm, cứ nghiêm túc đọc thánh ngôn.

Xem xong một cuốn sách.

Lại đọc thêm một cuốn khác.

Dần dần, Hạo nhiên chính khí xung quanh hắn lại càng thêm đậm đặc.

Không, là toàn bộ Tàng Kinh các đều tràn ngập Hạo nhiên chính khí không gì sánh kịp.

Lại thêm một canh giờ.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu đọc được quyển sách thánh thứ ba.

Toàn bộ Tàng Kinh các đều đột nhiên vang lên từng tiếng tụng kinh.

Hạo nhiên chính khí màu tím ngút trời cũng bộc phát vào giờ phút này.

Ầm ầm!

Tử khí ngút trời. Động tĩnh trong Tàng kinh các trong nháy mắt đã dẫn đến ánh nhìn của tất cả các nho sinh trong Văn cung.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Sao Tàng Kinh các lại như vậy?”

“Không phải Hứa Thanh Tiêu đang ở trong Tàng Kinh các sao? Đây có phải là hắn ta tạo ra không?”

“Tức ghê, vì sao Hứa Thanh Tiêu đến Tàng Kinh các mà cũng có thể dẫn đến kỳ cảnh như vậy?”

Đám nho sinh ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy ghen tị nhiều hơn.

“Hứa Thanh Tiêu đang giác ngộ, lão phu đã đoán trúng, mười hai sách thánh chính là do thánh nhân tự tay viết, đối với người có thiên phú tuyệt hảo mà nói, nó có hiệu quả rất kỳ diệu. Bất luận là thế nào thì tài hoa của Hứa Thanh Tiêu là không thể nào nghi ngờ được, đối với hắn mà nói, chỉ sợ mười hai sách thánh mang theo ý nghĩa phi phàm.”

Có đại nho lên tiếng, nhìn Tàng Kinh các nói vậy.

“Mười hai sách thánh đúng là mang theo ý nghĩa phi phàm, Hứa Thanh Tiêu tạo nên kỳ cảnh như thế cũng bình thường thôi, đáng tiếc quá, hắn không phải là người của nhất mạch Chu thánh ta, không thì Chu thánh nhất mạch thì chắc chúng ta sẽ hưng thịnh năm trăm năm.”

Cũng có đại nho lên tiếng, ông ta không cảm thấy chấn động vì cảnh tượng này mà là tiếc hận vì Hứa Thanh Tiêu không phải người của nhất mạch Chu thánh.

Hào quang của Tàng Kinh các càng ngày càng mãnh liệt.

Tử khí trải dài trăm trượng khiến cho không ít người trong kinh đô Đại Ngụy phải dừng chân mà nhìn.

Theo thời gian trôi qua từng chút một.

Tử khí càng ngày càng khủng bố.

Ba trăm trượng.

Năm trăm trượng.

Một ngàn trượng.

Phóng thẳng lên trời.

Ầm ầm ầm!

Giờ khắc này, Văn cung Đại Ngụy chấn động.

Bên trong Tàng Kinh các, Hứa Thanh Tiêu cũng đã xem được đến quyển thứ chín.

Ban đầu tiếng tụng kinh chỉ truyền ra khắp Văn cung Đại Ngụy mà thôi nhưng bây giờ âm thanh tụng kinh kia đã truyền ra khắp cả kinh đô Đại Ngụy.

Trên bầu trời hiện lên từng đám mây tài khí.

Toàn bộ Văn cung Đại Ngụy đều phát sáng rực rỡ.

Cuối cùng, các bức tượng thánh bắt đầu cộng hưởng.

Cảnh tượng này cũng cực kỳ hoành tráng.

Tiếng tụng kinh cũng càng lúc càng lớn.

Mà khi Hứa Thanh Tiêu cầm lấy quyển sách thánh thứ mười.

Ầm ầm!

Luồng Hạo nhiên chính khí khủng bố ngưng tụ thành một pho tượng thánh.

Nhưng đây không phải là tượng thánh của Chu thánh.

Mà là tượng thánh của Hứa Thanh Tiêu.

“Các người xem, hư ảnh này có giống với Hứa Thanh Tiêu không?”

“Trời! Giống quá đi mất.”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Hứa Thanh Tiêu sắp thành thánh sao?”

“Nhanh vậy mà đã sắp thành thánh rồi?”

“Làm sao có thể?”

“Hắn đang nhìn mười hai sách thánh, hiểu rõ đạo thánh nhân, hắn sắp thành bán thánh rồi.”

“Có thể lắm, rất có khả năng đó.”

Từng giọng nói vang lên.

Các nho sinh đều rúng động, không chỉ họ, cả kinh đô đều cực kỳ khiếp sợ.

Hoàng cung Đại Ngụy.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cảnh tượng hoành tráng kia.

Nữ đế trực tiếp bước ra khỏi đại điện, đưa mắt nhìn về phía Văn cung Đại Ngụy.

Lục bộ Đại Ngụy, phủ quốc công, phủ liệt hầu, ánh mắt của các nhà quyền quý vào giờ khắc này cũng nhìn chằm chằm về phía Đại Ngụy.

Cảnh tượng hùng tráng này càng ngày càng trở nên khủng khiếp.

Ánh sáng cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Hạo nhiên chính khí giống như đại dương mênh mông bao phủ khắp cả kinh đô Đại Ngụy.

Tiếng tụng kinh vang vọng vạn dặm.

Đây đúng là dấu hiệu của việc thành thánh.

Ở Lại bộ.

Trần Chính Nho nắm chặt nắm tay, ông ta hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể thành thánh.

Nếu Hứa Thanh Tiêu có thể thành thánh.

Có thể sẽ xoay chuyển được cục diện trong nháy mắt.

Trong Lễ bộ, ánh mắt Vương Tân Chí cũng đầy vẻ chờ mong.

Toàn bộ kinh đô Đại Ngụy, có vô số những ánh mắt mong chờ của mọi người.

Nhưng cũng có vài người lộ ra vẻ căng thẳng.

Không hy vọng Hứa Thanh Tiêu thành thánh.

Quyển thứ mười một.

Quyển thứ mười hai.

Cuối cùng.

Hứa Thanh Tiêu cầm quyển thánh ngôn thứ mười hai lên.

Lúc này đây, Hứa Thanh Tiêu chỉ dùng nửa canh giờ để đọc xong quyển sách thánh này.

Đọc xong quyển sách thánh thứ mười hai, Hứa Thanh Tiêu đã xem xong toàn bộ.

Trong phút chốc.

Hứa Thanh Tiêu đứng ở Tàng Kinh các.

Trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.

Hình dáng Chu thánh xuất hiện trong đầu hắn, kể lại đạo của thánh nhân.

Ầm ầm ầm!

Ánh sáng rực rỡ.

Xông thẳng lên trời.

Chiếu sáng toàn bộ kinh đô Đại Ngụy.

Gió mạnh lướt qua kinh đô Đại Ngụy.

Giữa trời đất.

Thánh ý mãnh liệt vô biên, càng ngày càng đậm đặc.

Mà hư ảnh của thánh tượng trong văn cung.

Càng ngày càng ngưng thực.

Giờ khắc này, văn cung đại loạn, không ít đại nho mang vẻ mặt căng thẳng.

Khuôn mặt của Tào nho và Phương nho cực kỳ khó coi.

Có thế nào bọn họ cũng không tưởng tượng được Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể nhờ mười hai sách thánh mà lĩnh ngộ thánh đạo.

Một âm thanh vô cùng to lớn vang lên.

“Miệt thị thánh giả!”

“Không thể thành thánh!”

Bình Luận (0)
Comment