Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 977 - Chương 977: Lập Tâm Vì Thiên Địa, Lập Mệnh Vì Dân Sống, Vì Kế Thừa Tuyệt Học Của Thánh Nhân, Mở Thái Bình Vạn Thế (2)

Chương 977: Lập Tâm Vì Thiên Địa, Lập Mệnh Vì Dân Sống, Vì Kế Thừa Tuyệt Học Của Thánh Nhân, Mở Thái Bình Vạn Thế (2)

Giờ phút này.

Văn kiếm chuyển động. Một thanh kiếm phá vỡ bầu trời, ánh kiếm chiếu sáng nhất xưa nay, chiếu sáng toàn bộ bầu trời Đại Ngụy, vô cùng chói mắt, óng ánh bất phàm.

Đồng thời một kiếm này cũng bộc lộ ra vẻ vô cùng đáng sợ, khiến người ta sợ hãi, khiến cả người run rẩy.

Đây là một kiếm mạnh nhất Văn cung, kiếm của người đọc sách trong thiên hạ.

Mục tiêu của bọn họ cũng khóa chặt vào Hứa Thanh Tiêu, muốn để Hứa Thanh Tiêu không thể trở thành Thánh, đồng thời cũng muốn để Hứa Thanh Tiêu chết ở chỗ này.

Thiên uy hoảng sợ đánh đến.

Gần như là trong một chốc, Văn kiếm đã xuất hiện bên trên Yên Vân phủ.

Đánh về phía Hứa Thanh Tiêu.

Giờ phút này, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn xem cảnh tượng này, vô số người nhìn chằm chằm, có người hy vọng Hứa Thanh Tiêu chết, có người lại hy vọng Hứa Thanh Tiêu sống sót.

Mà sống chết của Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ có trong nháy mắt này.

Bên trong Đại Ngụy Văn cung, Hồng Thánh cũng nhìn chằm chằm mọi thứ. Trong mắt của hắn ta tràn đầy tự tin, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn rất khẩn trương, hắn hy vọng Hứa Thanh Tiêu chết, chết ngay bây giờ.

Nếu như hôm nay không giết chết Hứa Thanh Tiêu, vậy thì rất có thể hứa Thanh Tiêu sẽ thành Bán Thánh. Nếu như vậy thì đối với Đại Ngụy Văn cung mà nói đúng là sét đánh.

Tào Nho, Phương Nho cùng với những Đại Nho khác cũng mở to mắt nhìn, muốn xem Hứa Thanh Tiêu chết đi. Có điều trong mắt của bọn họ lại tràn đầy tự tin, tràn đầy khinh miệt.

Bởi vì bọn họ nghĩ rằng Hứa Thanh Tiêu phải chết là điều không thể nghi ngờ.

Hứa Thanh Tiêu nhất định phải chết, nhất định là chạy không thoát được, hắn chết chắc rồi.

Dưới thế tấn công như thế này, ai đến cũng là đều là vô dụng. Sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ tập trung lại một chỗ, cho dù là đỉnh Quốc Vận Đại Ngụy cũng không chịu đựng nổi, Hứa Thanh Tiêu hắn có thể tiếp nhận được sao?

Người đọc sách trong thiên hạ cũng mở to hai mắt ra nhìn. Bọn họ hận Hứa Thanh Tiêu đến chết, hận không thể để Hứa Thanh Tiêu chết ngay bây giờ.

Còn về những người đang đứng trong Hoàng cung Đại Ngụy, gồm Trần Chính Nho, Vương Tân Chí, Cố Ngôn, Lý Ngạn Long, Chu Nghiêm, Trương Tĩnh, và vô số nhóm văn võ bá quan thì đều nhìn vào một kiếm này. Bọn họ cầu nguyện Hứa Thanh Tiêu có thể chịu đựng được một kiếm này.

Chỉ cần chịu đựng một kiếm này thôi, Hứa Thanh Tiêu sẽ biến nguy thành an, thậm chí còn có khả năng trực tiếp trở thành Thánh, không ai ngăn cản được.

Trong Dưỡng Tâm điện, Nữ đế có chút váng đầu, nhưng nàng vẫn đứng im như cũ nhìn một kiếm này, trong lòng cầu nguyện không ngừng.

Trong Hoa Đào am, mắt Lạc Bạch Y đảo quanh, ngập tràn hơi nước. Nàng siết chặt tú quyền, nhìn lên bầu trời, mong Hứa Thanh Tiêu không phải chịu khổ.

Trong phủ Bình Loạn Hầu, Trần Tinh Hà lại càng không dám nhìn thẳng. Hắn ta siết chặt nắm đấm, hận mình vô năng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn sư đệ của mình rơi vào vòng tấn công người đọc sách trong thiên hạ, còn mình lại bất lực.

Giờ phút này, hắn ta bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh.

Tất cả mọi người đều chú ý một kiếm này, tất cả mọi người trong thiên hạ đang chăm chú, trong mắt của bọn họ tràn đầy hiếu kỳ.

Chỉ là ngay trong nháy mắt này, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.

“Hôm nay.”

“Hứa Thanh Tiêu ta.”

“Nguyện lập ngôn vì người đọc sách trong thiên hạ.”

Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, trong một thoáng, trời đất liền dừng lại.

Để thành Thánh cần phải minh ý một lần nữa, lập ngôn một lần nữa, viết sách một lần nữa, hiểu rõ tư tưởng trung tâm một lần nữa rồi sau đó nhận được sự ủng hộ của người trong thiên hạ.

Đây chính là phương pháp thành Thánh. Hứa Thanh Tiêu đã minh ý một lần, bây giờ hắn lập ngôn một lần nữa thì sức mạnh trời đất sẽ che chở Hứa Thanh Tiêu.

Tất cả đều yên lặng để Hứa Thanh Tiêu có cơ hội lập ngôn. Nói cách khác, nếu như có người trở thành Thánh lại bị người khác tập sát, trời đất có thể khoan nhượng sao?

Thế nhưng thời gian sẽ không quá lâu, bởi vì một khi ngươi không lập ngôn được, không được trời đất tán thành, như vậy thì trời đất cũng chẳng bảo vệ ngươi quá lâu.

Theo tiếng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên, giọng nói của Hồng Thánh cũng vang lên ngay lập tức!

“Ngươi ngạo mạn, ngươi tự đại. Hứa Thanh Tiêu, quả nhiên ngươi đã điên rồi, ngươi minh ý vì người đọc sách trong thiên hạ thì cũng thôi đi.”

“Bây giờ ngươi lại còn âm mưu lập ngôn cho người đọc sách trong thiên hạ, ngươi là cái thá gì? Ngươi dựa vào đâu mà lập ngôn cho người đọc sách trong thiên hạ?”

“Ngươi tưởng mình không sợ chết thật sao? Lập ngôn cho người đọc sách trong thiên hạ, ngươi có biết chuyện này khó khăn cỡ nào không?”

Hồng Thánh mở miệng. Sở dĩ hắn ta lên tiếng là vì để chế nhạo rồi tạo áp lực tâm lý cho Hứa Thanh Tiêu. Không phải hắn ta phách lối đắc ý mà là Hứa Thanh Tiêu muốn lập ngôn, hắn ta nhất định phải chèn ép chuyện này.

Quấy nhiễu Hứa Thanh Tiêu, gây ảnh hưởng Hứa Thanh Tiêu, để Hứa Thanh Tiêu không thể nào hoàn thành việc lập ngôn.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không để ý đến Hồng Thánh mà chỉ từ từ lên tiếng.

“Hứa Thanh Tiêu ta!”

“Nguyện lập tâm vì trời đất!”

“Nguyện lập mệnh vì dân sinh!”

“Nguyện vì kế thừa tuyệt học Thánh nhân!”

“Nguyện mở thái bình vì vạn thế !”

Giờ phút này, âm thanh vô cùng to lớn vang lên.

Ngay khi âm thanh này vang lên, giữa trời đất, tất cả đều trở nên yên tĩnh vô cùng.

Giống như thể vạn vật ngừng lại.

Một tràng tiếng vang này cũng truyên đi khắp trần giới, tất cả mọi người đều nghe được câu nói này.

Nguyện lập tâm vì trời đất, lập mệnh vì dân sinh, vì kế thừa tuyệt học Thánh nhân, mở thái bình vì vạn thế.

Đây chính là lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu.

Mọi người đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cho dù là dân chúng cũng có thể nghe ra được hàm nghĩa của bốn câu nói này.

Bình Luận (0)
Comment