Đây là lời lập ngôn vô thượng, là công đức to lớn vô thượng, mọi người đều khó có thể tưởng tượng ra, ấy vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại lập lời thề đến mức này.
Thế nhân đều phải sợ hãi, nhưng chấn động nhất chính là người đọc sách trong thiên hạ.
Lập tâm vì trời đất! Lập mệnh vì dân sinh! Vì kế thừa tuyệt học Thánh nhân! Mở thái bình vì vạn thế!
Những cái này quá mức to lớn rồi nhỉ? Đây là những thứ người thường có thể tưởng tượng được sao?
Giờ phút này, có đại nho sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Hắn ta không tham gia vào chuyện này, không lựa chọn trợ giúp Hứa Thanh Tiêu nhưng cũng không lựa chọn trợ giúp Chu Thánh nhất mạch mà chỉ lẳng lặng đứng xem.
Bởi vì hắn ta cho rằng chuyện này không liên quan đến mình, mình không nên cùng họ làm việc xấu. Thế nhưng cho đến bây giờ, mãi cho đến lúc Hứa Thanh Tiêu nói xong bốn câu này, hắn ta thấy ngây ngẩn cả người.
Lập tâm vì trời đất, vì dân sinh trong thiên hạ tìm ra phương pháp vận mệnh chính xác khiến cho dân chúng đáng thương trong thiên hạ có thể có một cuộc sống tốt hơn, không khổ vì lạnh, không gặp tai họa mà sinh sôi không ngừng.
Vì kế thừa tuyệt học thánh nhân, đưa học vấn của Thánh nhân truyền thừa đến từng đời từng đời một, để người đời sau hiểu rõ đạo Thánh nhân. Kể từ đây, ai còn dám nói Hứa Thanh Tiêu không tuân theo Chu Thánh hả? Có thể lập lời nguyện vĩ đại như thế, chẳng lẽ lại là một người bất kính với Thánh nhân sao?
Vì mở thái bình cho vạn thế, để thiên hạ không còn chiến tranh, thế gian hòa bình, phồn vinh hưng thịnh. Đây mới thực sự là ý nguyện vĩ đại.
Nhóm những người đọc sách này chỉ trong chớp mắt đã hiểu lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu là gì. So với lập ngôn lúc trước của Hứa Thanh Tiêu thì lời lập ngôn này càng khác thường hơn, cũng càng khiến cho người ta cảm thấy rung động hơn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cũng chính vào giờ phút này, bất ngờ xảy đến trong Văn cung Đại Ngụy, năm đường ánh sáng ngập trời bắn ra từ năm tòa tượng thánh. Ánh sáng này phá vỡ trời đất, đâm xuyên quan bóng tối.
Lộ ra vẻ không gì sánh kịp.
Đây chính là thánh ý của năm bức tượng Thánh giữa trời đất đấy nha.
Chỉ thấy phía trên bầu trời Đại Ngụy, Hạo nhiên chính khí kinh khủng ngưng tụ, diễn hóa thành ảo ảnh của năm bậc Thánh nhân. Mỗi một ảo ảnh đều cao vạn trượng, vô số sinh linh ở Trung Châu đều có thể nhìn thấy.
Mà ảo ảnh của năm bậc Thánh nhân vào đúng lúc này đều cùng nhau trăm miệng một lời.
‘Lập tâm vì trời đất!”
“Lập mệnh vì dân sinh!”
“Kế thừa tuyệt học thánh nhân!”
“Mở thái bình cho vạn thế!”
Âm thanh to lớn truyền đi khắp thế gian, mây gió cuồn cuộn, mặt trời bên trái bộc phát ra ánh sáng vô lượng, trăng sáng bên phải chấn động vạn thần mang.
Dị tượng như vậy làm kinh ngạc thiên địa, quỷ thần khiếp sợ!
Người đọc sách trong thiên hạ ngây ngẩn cả người. Bọn họ nhìn chằm chằm hết tất cả mọi chuyện. Bọn họ không tin được, bọn họ không thể nào tin được.
Vậy mà Hứa Thanh Tiêu đã lập ngôn thành công một lần nữa. Chẳng những có thể lập ngôn thành công thêm một lần mà Hứa Thanh Tiêu còn lập một lời nguyện vô thượng, dẫn đến ảo ảnh của năm bậc Thánh nhân cùng nhau hiện lên.
Nhưng mà, một khắc này, ảo ảnh của năm bậc Thánh nhân, cũng hướng về phía Hứa Thanh Tiêu cúi đầu thật sâu.
Phù!
Phù!
Vô số người hít vào một hơi khí lạnh. Mặc dù đây không phải là bản thể của năm bậc Thánh Nhân, nhưng đây chính là ý chí của năm vị ấy. Bọn họ chẳng những tán thành lời nói này của Hứa Thanh Tiêu mà còn kính nể nữa.
Đây là chuyện không thể nào, vốn dĩ không thể nào. Cơ bản là người đọc sách trong thiên hạ không dám tin tưởng, bọn họ không thể tin một màn này.
Lúc trước khi Hứa Thanh Tiêu ở Văn cungĐại Ngụy đã có ảo ảnh của Chu Thánh cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu. Sau đó bọn họ cho rằng ảo ảnh Chu Thánh cúi đầu vốn không phải là về phía Hứa Thanh Tiêu.
Đấy chẳng qua chỉ là ảo ảnh, không phải là ý chí, vậy nên ắt có người gây chuyện sau lưng nhằm tạo thế cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng bây giờ, ảo ảnh của năm bậc Thánh nhân xuất hiện, hơn nữa còn cùng nhau cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu, chuyện này khiến cho bọn họ không thể nào tiếp thu được.
Không chỉ là cái cúi đầu của ảo ảnh năm bậc Thánh nhân, giờ phút này, giữa trời đất còn có một bộ phận người đọc sách cũng làm lễ triều bái Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì bốn câu nói trên của Hứa Thanh Tiêu quả thật là không có cách nào hình dung. Bốn câu nói này, quán triệt hết chân lý của người đọc sách, đánh thức tất cả thứ còn say ngủ bên trong người đọc sách.
Hoàng đô Đại Ngụy.
Nhóm người Trần Chính Nho, Vương Tân Chí cùng nhau cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu theo cái cúi đầu của ảo ảnh Thánh nhân.
Hạo nhiên chính khí như biển, tràn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng nhóm người đọc sách Chu thánh nhất mạch lại không có cách nào tiếp nhận. Thật sự là không thể nào tiếp nhận được sự thật này.
“Không! Không! Không! Chuyện này không thể nào. Thánh nhân à, vì sao các ngài lại triều bái Hứa Thanh Tiêu chứ? Hắn không tuân theo Thánh ý, vì sao lại triều bái hắn?”
“Đây là chuyện không thể nào, cơ bản là không thể nào. Hứa Thanh Tiêu người này không tuân theo thánh ý, chèn ép người đọc sách chúng ta, dựa vào đâu mà hắn lại có thể nhận triều bái?”
“Minh ý thì sao chứ, lập ngôn thì sao hả. Chẳng lẽ ở thời điểm này hắn có thể viết sách một lần nữa à? Lại còn phải minh ngộ tư tưởng trung tâm một lần nữa chứ? Đến cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu hắn cũng không chiếm được sự ủng hộ của người đọc sách trong thiên hạ.”
Từng tiếng nói vang lên, người đọc sách của Chu thánh nhất mạch đã như điên dại. Bọn họ chẳng những không tin tất cả mọi thứ mà đồng thời còn nói ra những lời ngoan độc, cho rằng Hứa Thanh Tiêu không thể nào viết sách một lần nữa.
Nhưng theo tiếng nói của bọn họ vang lên, đổi lại là sự tức giận của Thánh.
Ý chí Thánh nhân vẫn còn đang ở đây, mặc dù bọn họ là ý chí, không có trí tuệ nhưng lại có thể cảm ứng được những lời này.
Rầm rầm rầm!
Từng chùm Thánh quang rơi xuống, đánh chết đám người đọc sách mở miệng cuồng ngôn này ngay tại chỗ.
Bên trong Văn cung Đại Ngụy cũng có người bị Thánh ý chém giết.