Mà đúng lúc đó, một tiếng nói khác cũng vang lên.
“Cho đến bây giờ mà các người vẫn còn mạnh miệng sao? Tài năng của Hứa Thanh Tiêu hiếm thấy trong thiên hạ. Bốn câu nói này, cả đời người đọc sách chúng ta truy cầu. Các người có thể nói xấu Hứa Thanh Tiêu, các người có thể không tuân theo Hứa Thanh Tiêu nhưng bốn câu nói này các người không thể nói xấu!”
Có người đọc sách gào thét. Đây là một lão giả, ngay cả minh ý ông ta cũng chẳng có, nhưng khi Hứa Thanh Tiêu nói ra bốn câu nói này, ông ta đã hoàn toàn minh ý.
Ông nhìn đám người đọc sách này rồi giận dữ hét lên.
“Lập tâm vì trời đất, lập mệnh vì dân sinh, vì kế thừa tuyệt học Thánh nhân, mở thái bình vì vạn thế. Lời lập ngôn như vậy là mục tiêu cuối cùng của người đọc sách chân chính chúng ta. Hứa Thánh nói vậy là hoàn toàn xứng đáng.”
“Có thể nói ra những lời như vì kế thừa tuyệt học Thánh Nhân, người như thế sao có thể nói xấu Thánh Nhân, không tuân theo Thánh Nhân chứ? Nếu như không tuân theo Thánh nhân thì sao lại nói kế thừa tuyệt học? Các người đã hoàn toàn điên dại rồi, các người vẫn là người đọc sách sao?”
Từng tiếng nói vang lên, vang vọng không ngừng, đinh tai nhức óc.
Giờ phút này, lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu không chỉ là lập ngôn cho mình mà còn là lập ngôn cho người đọc sách trong thiên hạ.
Giọng nói của hắn vang dội cổ kim. Giọng nói của hắn giống như là chuông lớn đánh thức người đọc sách trong thiên hạ, vì bọn họ vạch ra một Nho đạo chân chính.
Keng!
Keng!
Keng!
Khoảnh khắc này, bên trong Văn cung Đại Ngụy, Hạo nhiên Văn chung rung động điên cuồng, phát ra từng tiếng âm thanh đinh tai nhức óc.
Sau đó, Hạo nhiên Văn chung phóng lên tận trời, bay về phía Yên Vân Phủ.
Trong chốc lát, Hạo nhiên Văn chung xuất hiện trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu, rủ xuống từng đợt Hạo nhiên chính khí để che chở cho an nguy của Hứa Thanh Tiêu.
Văn Chung chấn động, từng sóng âm thanh oanh kích văn kiếm. Nó đã giác ngộ để đến bảo vệ cho Bán Thánh tương lai.
Mà bên trong Văn cung, tất cả Đại Nho mặt xám mặt như tro. Chẳng ai ngờ rằng Hạo nhiên Văn chung vậy mà lại đi bảo vệ Hứa Thanh Tiêu chứ?
Đây là một loại phản bội, phản bội cực lớn.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi lập ngôn như vậy, lừa gạt Văn chung. Ngươi thật sự không phải người.”
Tào Nho rống to. Văn chung biến mất, đối với Văn cung Đại Ngụy mà nói là tổn thất không thể nào so sánh. Hắn ta tức thở hổn hển, suýt chút nữa thì thổ huyết.
Keng.
Chỉ trong nháy mắt, hình như Hạo nhiên Văn chung hiểu được giọng nói của Tào nho. Nó không khỏi chấn động một lượt, sóng âm của âm thanh vượt qua ngàn sông vạn núi, vượt qua mấy chục nghìn dặm đất bay thẳng đến Văn cung Đại Ngụy.
Bộc phát ra uy lực không gì sánh kịp, đánh bay Tào Nho ra ngoài mấy chục mét, dụng vào tường đá, chấn động đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn ta lệch khỏi vị trí, chấn động đến mức hắn ta nôn ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Coong coong coong!
Hạo nhiên Văn chung nhẹ nhàng run rẩy, giống như thể đang hô hoán Bát Ngọc Thánh Thước, mà Bát Ngọc Thánh Thước lại có vẻ hơi do dự, lắc lư không ngừng, muốn rời khỏi Văn cung.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Thánh lập tức gia tăng Thánh lực, ổn định Bát Ngọc Thánh Thước, sau đó giận dữ hét lên.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi trộm Thánh khí Chu Thánh của ta, đây chính là Nho đạo của ngươi sao? Hôm nay ngươi chèn ép Chu thánh nhất mạch chúng ta quá độc ác. Bản thánh và ngươi không chết không ngừng!”
“Tế!”
Giờ phút này, Hồng Thánh không còn bất cứ lựa chọn nào khác. Hắn ta tức giận thở hổn hển, lật ra con át chủ bài mạnh nhất.
Ngay lập tức, Văn cung Đại Ngụy bắn ra từng chùm ánh sáng vô cùng đáng sợ. Một loại pháp chỉ xuất hiện, là pháp chỉ của Chu Thánh.
Hạo nhiên chính khí ngưng tụ, hóa thành một cây bút, viết một chữ lên trên pháp chỉ.
“Diệt!”
Trong lúc chữ xuất hiện có kèm theo cả uy năng khủng khiếp, hóa thành nguồn năng lượng vô tận rót vào bên trong Văn kiếm. Văn kiếm lại phát ra một khí thế đáng sợ một lần nữa, thẳng thừng ngăn giết Hứa Thanh Tiêu.
“Đã dùng cả Chu thánh pháp chỉ cơ à? Hồng Chính Thiên, ngươi đúng là súc sinh. Thứ này Chu Thánh để lại là để bình định yêu ma, vậy mà ngươi lại lấy ra để hại tân thánh của Đại Ngụy ta sao?”
Trần Chính Nho gào thét, con ngươi của ông như nứt ra, không ngờ Hồng Chính Thiên lại lấy ra thứ như vậy.
Thứ đồ này chính là Chu Thánh pháp chỉ, là vật mạnh nhất Chu Thánh để lại. Nếu lấy pháp chỉ ra thì uy lực của nó cũng mạnh như một kích của Chu Thánh. Đây là do trước khi qua đời Chu Thánh lo lắng thiên hạ yêu ma đại loạn nên mới để lại pháp chỉ.
Nghe nói là lưu lại tất cả ba tấm.
Nhưng bây giờ chỉ vì nhắm vào Hứa Thanh Tiêu mà Hồng Chính Thiên lấy ra thứ như thế này, đây không phải là đạo lý tranh đấu mà nhất định là muốn mạng của Hứa Thanh Tiêu.
Loại độc ác này cũng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn, đã đến trình độ không từ thủ đoạn nào.
Ngay khi Chu Thánh pháp chỉ hóa thành nguồn năng lượng vô tận rót vào Văn kiếm, Văn kiếm lại một lần nữa lao về phía Hứa Thanh Tiêu.
Hạo nhiên Văn chung tỏa ra nguồn Hạo nhiên chính khí vô tận để ngăn cản một kích của Văn kiếm.
Nhưng Văn kiếm được Chu Thánh pháp chỉ củng cố chính là một thứ kiếm mạnh mẽ nhất trời đất, cho dù Hạo nhiên Văn chung cũng không chịu nổi.
Bên trên Yên Vân phủ.
Pháp tướng của Hứa Thanh Tiêu vô cùng bình tĩnh.
Mây gió đan xen, trời đất tối sầm, sát cơ đáng sợ đánh đến giống như diệt thế.
Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh như nước.
“Thiên Hành Kiện! Quân tử phải không ngừng vươn lên!”
“Tiềm long vật dụng, dương tại hạ dã. Kiến long tại điền, đức thi phổ dã. Chung nhật càn càn, phản phục đạo dã. Hoặc dược tại uyên, tiến vô cữu dã. Phi long tại thiên, đại nhân tạo dã. Kháng long hữu hối, doanh bất khả cửu dã. Dụng cửu, thiên đức bất khả vi thủ dã.”
“Địa thế khôn! Quân tử lấy hậu đức dựng lại vật!”
“Lý sương kiên băng, âm thủy ngưng dã. Tuần trí kỳ đạo, chí kiên băng dã. Lục nhị chi động, trực dĩ phương dã. Bất tập vô bất lợi, địa đạo quang dã. Hàm chương khả trinh, dĩ thì phát dã. Hoặc tòng vương sự, tri quang đại dã. Quát nang vô cữu, thận bất hại dã. Hoàng thường nguyên cát, văn tại trung dã. Long chiến vu dã, kỳ đạo cùng dã. Dụng lục vĩnh trinh, dĩ đại chung dã.”