Trận chiến số mệnh.
Văn kiếm vô song, là sự tồn tại vô dịch, khi nó đánh lên Hạo nhiên Văn chung thì mỗi một cú đều vỡ toang vô số Hạo nhiên chính khí.
Kim Long đánh giết nhưng lại chỉ có thể kéo dài tốc độ tấn công của văn kiếm nhưng không có cách nào thực sự hủy diệt văn kiếm.
Đây là thanh kiếm chứa ý chí của người đọc sách trong thiên hạ, làm gì có cách phá giải hay ho chứ.
Trước mắt, Hứa Thanh Tiêu nhất định phải thành Thánh.
Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu thành thánh thì tất cả đều dễ nói chuyện rồi. Cục diện cuộc chiến sẽ nghịch chuyển trong nháy mắt.
Hoàn toàn thay đổi.
Chỉ là người đọc sách trong thiên hạ sẽ không để như vậy.
Còn Hứa Thanh Tiêu cũng cùng lúc ngộ ra tư tưởng trung tâm.
Chuyện do người làm!
Người có chí thì mọi chuyện sẽ thành.
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại. Tất cả đều quá vội vàng, nhưng tất cả cũng nên xảy ra.
Rầm rầm rầm!
Văn kiếm công kích không ngừng. Hạo nhiên Văn chung bị một thương tích cực kỳ đáng sợ, suýt chút nữa thì muốn nứt ra.
Kim long không ngừng đánh giết, nhưng lại có cảm giác hơi vô bổ.
Cũng chính vào lúc này.
Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên mở to mắt.
Hắn hiểu rồi.
Người có chí, chuyện sẽ thành.
Tri hành hợp nhất là tư tưởng trung tâm lúc trước của hắn, nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên ý thức được đây hình như cũng không phải là tư tưởng trung tâm của mình.
Nghĩ kỹ lại từng chuyện đã từng xảy ra thì tất cả cũng không phải đều là tri hành hợp nhất.
Mà là.
Nhân định thắng thiên.
Không sai, chính là nhân định thắng thiên.
Mỗi một người đều có thể thay đổi số mệnh của mình, làm gì có nhiều nhất định như thế.
Lòng người dường như yên ổn không nhận tất cả ảnh hưởng, không thay đổi vì vật bên ngoài mà phải cố gắng theo những việc mình cần phải làm.
Thắng thua đều chỉ trong một suy nghĩ.
Đúng vậy.
Đây chính là tư tưởng trung tâm của mình.
Tư tưởng trung tâm chân chính.
Nhân định thắng thiên.
Ứng theo bản tâm mà thuận ý trời.
Thắng thiên, không phải là thắng cả trời đất, mà là thắng được hết tất cả những chuyện ngươi cho rằng không thể nào.
Đây là quy luật tự nhiên.
Trời, là bản tâm. Bản tâm cũng là trời.
Sau khi nghĩ đến điểm này.
Chỉ chốc lát, vô số Hạo nhiên chính khí đã dũng mãnh lao về phía Hứa Thanh Tiêu. Đây là thăng hoa cuối cùng.
Có được sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ, Hứa Thanh Tiêu có thể thành thánh ngay lập tức.
Giờ phút này, mọi người đều kinh ngạc. Tất cả người đọc sách đều phát hiện Hạo nhiên chính khí của mình cũng đang mạnh mẽ lao về phía Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu đi đến một bước cuối cùng.
Sắp hoàn thành biến đổi và thăng hoa.
Giờ phút này.
Từng tiếng nói vang lên.
“Chúng ta nguyện trợ giúp Hứa nho thành Thánh!”
“Nguyện trợ giúp Hứa nho thành Thánh!”
“Nguyện trợ giúp Hứa nho thành Thánh, càn quét tất cả yêu ma.”
Từng đợt tiếng nói vang lên. Đây là từ những người đọc sách khác từ giữa trời đất. Bọn họ hoàn toàn kính nể Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ cúi đầu nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, cống hiến sức mạnh của mình, hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể dựa vào đó thành Thánh.
Lúc này, bên trong Văn cung Đại Ngụy cũng vang lên một một tiếng nói như vậy.
“Vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì kế thừa tuyệt học thánh nhân, mở thái bình vì vạn thế. Lời của Hứa nho có trời đất chứng giám, bản nho nguyện trợ Hứa cho thành Thánh.”
Đây là âm thanh của Chu nho. Hắn ta đứng dậy liều lĩnh cúi đầu về phía Hứa Thanh Tiêu.
Lấy Hạo nhiên chính khí trong cơ thể mình tặng cho Hứa Thanh Tiêu.
Không chỉ có hắn mà liên tiếp bốn năm vị đại nho cũng đồng thời mở miệng. Vốn dĩ bọn họ không muốn tham dự vào chuyện này, như bây giờ bọn họ đã bị Hứa Thanh Tiêu khuất phục, hoàn toàn khuất phục.
Người có thể nói ra câu vì thiên địa lập tâm làm sao có thể khiến bọn họ không tin phục chứ?
Quả thật bọn họ đã từng khinh thường và không vui vì tuổi tác của Hứa Thanh Tiêu, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn nể phục.
Hứa Thanh Tiêu có tâm tư Thánh nhân. Không phải Bán thánh, là Văn thánh, Nho đạo Văn thánh.
Bọn họ cam tâm tình nguyện trợ giúp Hứa Thanh Tiêu, tận dụng một phần lực của chính mình.
“Trần mỗ nguyện vì Hứa nho tạo thêm Hạo nhiên chính khí, vì mở thái bình cho vạn thế!”
“Hôm nay Trần mỗ tự hủy Nho vị. Từ nay về sau không có quan hệ gì với Chu thánh nhất mạch.”
Trần Tâm cũng lên tiếng. Ông ta là Đại nho của Chu Thánh nhất mạch, trong khoảng thời gian này ông ta vẫn luôn do dự. Thoát ly Văn cung Đại Ngụy, ông ta không thể ngăn cản được, nhưng mà khi thoát ly Văn cung Đại Ngụy còn phải trấn áp quốc vận của Vương triều Đại Ngụy.
Ông ta lên tiếng liệu có thể tạo ra tiếng nói hữu dụng không? Không có!
Ông ta lực chọn im lặng, nhưng lương tâm của ông ta bất an. Bây giờ khi Hứa Thanh Tiêu nói ra câu lập tâm vì trời đất đã khiến cho ông ta hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mình đang làm cái gì thế?
Mình vẫn là một người đọc sách sao?
Mục đích đọc sách là gì? Không phải chính là vì bốn câu nói này của Hứa Thanh Tiêu sao?
Nhưng mình lại đang làm gì thế này? Trơ mắt đứng nhìn quốc vận của Vương triều Đại Ngụy dần suy bại?
Ông ta sai. Ông ta biết mình sai nên ông ta thoát ly khỏi Chu thánh nhất mạch, đồng thời tự hủy đi Nho vị của mình.
Hạo nhiên chính khí khổ khổ sở sở tu hành được cũng bị ông ta thẳng thừng đánh tản đi, không đưa vào trong đỉnh của Đại Ngụy quốc vận.
Trần Tâm cũng quỳ trên mặt đất, hành đại lễ hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
Ngay khi Trần Tâm cất tiếng như vậy, Chu Dân thở dài, hắn ta lắc đầu nói.
“Là chúng ta sai!”
“Hiểu ra quá muộn.”
“Nho không phải nho, người đọc sách không phải người đọc sách. Lão phu đọc sách vì bách tính trong thiên hạ, nhưng kết quả lại làm hại bách tính trong thiên hạ, hại bách tính Đại Ngụy. Hôm nay lão phu cũng rời Nho vị, rời khỏi Chu thánh nhất mạch.”
“Xin lấy cái chết tạ tội!”
Chu Dân liên tục cười khổ. Nếu như nói Trần Tâm chỉ luôn bồi hồi do dự thì hắn ta lại thật sự ủng hộ Văn cung thoát ly.
Trước mắt, những hành động của Hứa Thanh Tiêu đã khiến lòng hắn ta chấn động, đồng thời cũng khiến hắn ta tỉnh ngộ, tỉnh ngộ hoàn toàn.
Hắn ta biết mình làm sai, tình nguyện hủy Nho vị, nhưng hắn ta lại buông thả chính mình.