Ngay khi tiếng nói vang lên, người bên ngoài còn chưa kịp khuyên can, Chu Dân đã phá vỡ tâm mạch của mình rồi trực tiếp ngã xuống, mất mạng tại chỗ.
Hắn ta lấy sinh mệnh của mình để trả lại cho đại kiếp nạn này.
Chu Dân chết, nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng trong sinh mệnh đã trở lại thành người đọc sách chân chính.
Có người khóc đến thảm thương, là đệ tử của Chu Dân gào khóc trên mặt đất, thương tâm không thôi.
Một vài Đại Nho nhìn thấy cảnh này, từng người cũng im lặng không biết nói gì.
Trần Tâm càng nghẹn ngào. Hắn ta thật sự không biết nên nói gì.
Nhưng chuyện này trách được ai chứ?
Nhưng hắn ta biết là một khắc cuối cùng của Chu Dân đã hiểu rõ được Nho đạo chân chính.
“Làm càn! Làm càn! Làm càn!”
“Các người bị Hứa Thanh Tiêu mê hoặc rồi. Làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, quả thật là làm càn.”
“Hứa Thanh Tiêu không thể nào thành thánh. Chu Thánh nhất mạch nghe lệnh, dốc hết toàn lực ngăn cản Hứa Thanh Tiêu thành thánh.”
Giọng nói của Hồng Chính Thiên vang lên.
Hắn ta không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt thì trong Văn cung Đại Ngụy lại xảy ra chuyện này. Hắn ta thấy Trần Tâm và Chu Dân chính là phản đồ, cả mấy đại nho khác đã tin Hứa Thanh Tiêu, thà tự tuyệt tâm mạch cũng không đứng cùng một chiến tuyến với Văn cung.
Chuyện này khiến hắn ta vô cùng phẫn nộ.
Mà theo tiếng nói của hắn ta vang lên, trong chốc lát, Hạo nhiên chính khí vốn đang bay loạn tám phương đột nhiên giảm mạnh tám phần.
Chín phần Hạo nhiên chính khí mà nhóm người đọc sách Chu Thánh nhất mạnh dốc hết toàn lực để ngăn cản đã bay đi.
Ý chí của bọn họ kiên định, không thể nào để Hứa Thanh Tiêu dựa vào bọn họ thành thánh.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng vọng tưởng mượn sức mạnh của người đọc sách chúng ta để trở thành thánh, mơ tưởng!”
Giọng nói của Hồng Chính Thiên vang lên. Hắn ta đã tức đến mức thở hổn hển.
Nhưng tương tự, lời nói này lại vô cùng kiên định, bởi vì mấu chốt để thành thánh chính là một cửa này, chính là mượn nhờ sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ.
Tiếng nói của Hồng Chính Thiên vang khắp kinh đô Đại Ngụy.
Nhưng mà, vào đúng lúc này có một tiếng nói rất nhỏ vang lên, trong tiếng nói cũng lộ vẻ vô cùng non nớt!
Là tiếng bên trong Yên Vân phủ.
Là tiếng một trẻ con.
Nhóc con có chút sợ hãi, có chút khiếp sợ, nhưng giọng nói của nó lại vô cùng trong trẻo, gương mặt vô cùng kiên định.
“Nguyện trợ giúp Hứa nho thành thánh!”
Nhóc con học theo nho sinh mở miệng, muốn trợ giúp Hứa Thanh Tiêu thành thánh.
Chỉ là sau khi âm thanh này vang lên đã dẫn đến sự chú ý của một số người, cũng quay đầu nhìn sang. Lúc phát hiện ra đó là một đứa trẻ thì không khỏi cười khổ một tiếng.
Người đọc sách ngưng tụ Hạo nhiên chính khí, còn những bách tính phổ thông bình thường như bọn họ sao có thể trợ giúp Hứa Thanh Tiêu thành thánh chứ?
Nhưng ngay lúc đó liên có người mở miệng.
Bất ngờ giữa lúc đó có một chùm ánh sáng nhỏ yếu từ trên người nhóc con từ từ trồi lên, bay lên bầu trời.
Giờ phút này, bách tính đứng trong phố xá sầm uất ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, có người tính thử mở miệng, nhìn qua Hứa Thanh Tiêu rồi nói.
“Nguyện trợ giúp Hứa nho thành thánh!”
Giọng nói của hắn vang lên, mặc dù trong lòng không thấu nhưng ánh mắt rất kiên nghị.
Ngay lập tức.
Vẫn có một ánh sáng nhỏ yếu ngưng tụ ra. bay về phía Hứa Thanh Tiêu.
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều hoàn toàn chấn động.
Nhưng một khắc sau, từng tiếng nói vang lên.
“Nguyện trợ giúp Hứa nho thành thánh!’
“Nguyện trợ giúp Hứa nho thành thánh!”
“Nguyện trợ giúp Hứa nho thành thánh!”
Những âm thanh này mặc dù không lớn, không được vang xa vạn dặm nhưng chúng lại tràn đầy kiên định.
Trong một thoáng.
Từng đường ánh sáng nhỏ yếu tụ lại với nhau.
Ánh sáng mặc dù yếu ớt nhưng số lượng càng lúc càng nhiều.
Đưa ra.
Là giữa trời đất!
Sáng nhất chính là một chùm!
Ánh sáng!
Như thế này.
Chiếu rọi xưa nay!
Theo từng chùm ánh sáng bồng bềnh trên nền trời.
Thay thế sức mạnh của người đọc sách.
Càng ngày càng nhiều ánh sáng tràn ngập. Đây đều là sức mạnh dân ý của bách tính.
Cũng là một loại sức mạnh trời đất.
Hứa Thanh Tiêu không dựa vào sức mạnh của người đọc sách để thành thánh mà hắn lựa chọn dùng sức mạnh của vạn dân trong thiên hạ để thành Thánh.
“Chúng ta nguyện trợ giúp Hứa nho thành Thánh.”
Từng tiếng nói vang vọng. Lúc này những tiếng nói ấy không chỉ vang lên từ Yên Vân phủ mà có rất nhiều nơi đều vang lên những tiếng như vậy.
Dân chúng liên tục mở miệng nói bọn họ nguyện trợ giúp Hứa Thanh Tiêu thành Thánh. Bọn họ kích động không thôi.
Giống như lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu, có một phần nóng, lại có một phần tỏa sáng.
Từng đốm sáng nhỏ cũng có thể cháy lan đồng cỏ.
Ánh sáng chói mắt nhưng không chướng mắt, chiếu rọi khắp cổ kim. Tượng thánh của Hứa Thanh Tiêu vô cùng to lớn, thắng hết tất cả.
Hào quang của hắn quá lấp lánh, cả thế gian này đều không có gì tỏa sáng tranh được với Hứa Thanh Tiêu.
Ánh sáng rộng lớn như biển chui vào bên trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu.
Bên trên Yên Vân Phủ.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được ánh sáng của dân ý đang lan rộng vô cùng. cảnh giới nho đạo cũng nhận được tăng cường trên phạm vi lớn.
Hắn muốn mở ra con đường Thánh đạo.
Thế nhưng những sức mạnh dân ý này vẫn thiếu một chút.
Cần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mới có thể thật sự đột phá.
Mặc dù tượng thánh của Hứa Thanh Tiêu càng mở rộng ánh sáng, nhưng vẫn có một cảm giác hư hóa như trước, không hề chân thực. Chỉ có sau khi thật sự trở thành thánh, tượng thánh này mới có thể trở nên chân thực.