Giống như là cũng phát hiện ra điểm này, bên trong Văn cung Đại Ngụy.
Hồng Thánh cất tiếng.
Giờ phút này, hắn ta đã hoàn toàn yên lòng. Thành thánh nhất định phải làm xong một lèo. Hứa Thanh Tiêu đã minh ý một lần nữa, lập ngôn một lần nữa, viết sách một lần nữa, cùng hiểu rõ tư tưởng trung tâm một lần nữa.
Mỗi một cái Hứa Thanh Tiêu đều làm vang dội cổ kim. Nhưng vấn đề là mấy cái minh ý, lập ngôn, viết sách, giác ngộ này lại mang đến một tác dụng phụ đáng sợ.
Đó chính là Thánh đạo của Hứa Thanh Tiêu sẽ là Thánh đạo mạnh nhất từ xưa đến nay, không có cái thứ hai.
Minh ý, lập ngôn, viết sách, giác ngộ của Hứa Thanh Tiêu, có cái nào không phải dạng thánh nhân cũng khó mà làm được?
Vì người đọc sách trong thiên hạ lập quân tử chi ý!
Vì người đọc sách trong thiên hạ lập quân tử chi ngôn!
Vì người đọc sách trong thiên hạ viết sách người người như rồng!
Vì người đọc sách trong thiên hạ giác ngộ nhân định thắng thiên!
Bốn cái này có cái nào không phải kiểu ngay cả thánh nhân cũng khó mà làm được? Hứa Thanh Tiêu hoàn thành bốn thứ biến đổi vô thượng liền một mạch, theo lý thuyết thì phải cần một khoảng thời gian mới có thể đột phá Thánh cảnh.
Đây là trong tình huống người đọc sách trong thiên hạ ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, còn nếu như người đọc sách không hỗ trợ Hứa Thanh Tiêu thì đừng nói đến chuyện thành Thánh gì cả.
Được ủng hộ thì phải cần mấy ngày, thậm chí là cần nửa tháng mới có thể thành Thánh, không ủng hộ thì cả đời này Hứa Thanh Tiêu đều không thể thành Thánh.
Mặc dù dân ý của bách tính mạnh, nhưng đây cuối cùng cũng chỉ là một phần nhỏ bách tính Đại Ngụy trợ giúp. Mặc dù phần lớn bách tính ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, nhưng ý chí không lớn nên không có cách nào ngưng tụ được sức mạnh dân ý.
Vậy nên, Hứa Thanh Tiêu không trở thành thánh được.
“Ngươi quá ngạo mạn.”
“Bốn sự biến đổi vô thượng. Nếu như ngươi thành công, vậy thì ngươi thật sự sẽ là đệ nhất thánh từ xa xưa cho đến nay.”
“Nhưng chỉ dựa vào việc mượn dân ý của bách tính Đại Ngụy, ngươi không có cách nào thành Thánh được.”
“Hứa Thanh Tiêu, bản thánh có thể cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi thừa nhận sai lầm rồi dập đầu nhận sai trước tượng của Chu thánh, thừa nhận sai lầm với người đọc sách trong thiên hạ, đồng thời tự hủy minh ý, bản thánh có thể tha thứ cho ngươi, có thể đại diện Chu thánh, đại diện người đọc sách trong thiên hạ tha thứ cho ngươi.”
“Gia nhập Chu thánh nhất mạch.”
“Ba năm sau bản thánh có thể giúp ngươi thành Thánh, như thế nào?”
Giờ phút này, Hồng Thánh mở miệng. Có điều lần này hắn ta không tức giận mắng mỏ Hứa Thanh Tiêu mà dùng một giọng điệu cực kỳ bình thản để nói chuyện.
Hắn ta vẫn muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu, dù sao thì thật sự là tư chất của Hứa Thanh Tiêu quá khác thường.
Đúng là hắn ta muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu. Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu tình nguyện thì thật sự là hắn ta có thể tiếp nhận Hứa Thanh Tiêu. Nhưng với điều kiện tiên quyết là Hứa Thanh Tiêu nhất định phải nhận thức được sai lầm của mình.
Dập đầu nhận sai với Chu thánh, nhận sai với người đọc sách trong thiên hạ, đồng thời hủy ý rồi tạm dừng đột phá. Ba năm sau, Hứa Thanh Tiêu nếu biểu hiện tốt thì hắn ta sẽ trợ giúp Hứa Thanh Tiêu thành Thánh.
Lời này nói ra khiến mọi người lập tức cảm thấy Hồng thánh vô sỉ quá mức. Đã đến lúc này rồi, lôi kéo Hứa Thanh Tiêu thì cũng thôi đi, lại còn muốn Hứa Thanh Tiêu dập đầu nhận sai, nhận sai với người đọc sách trong thiên hạ sao?
Nhưng cũng có người không hiểu sao cảm thấy loại kết quả này cũng không tệ. Dù sao thì có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, Hứa Thanh Tiêu cũng không cần lâm vào trong cục diện bế tắc.
Bởi vì dù là dân chúng tầm thường cũng đã nhận ra được tình huống trước mắt của Hứa Thanh Tiêu.
Pháp tướng thánh nhân đang hư hóa, khi thì ngưng tụ, khi thì hư hóa, có hơi mất ổn định.
Đó cũng không phải là Hứa Thanh Tiêu không được mà ngược lại là vì Hứa Thanh Tiêu lập ngôn quá đáng sợ. Hắn lập tâm vì thiên địa, lập mệnh vì dân sinh, vì kế thừa tuyệt học thánh nhân, vì mở thái bình vạn thế.
Bốn câu nói này chinh phục người đọc sách chân chính, cho dù là các đại nho của Chu thánh nhất mạch trong trời đất nghe được lời này xong, bọn họ cũng trầm mặc.
Trừ một phần người đọc sách đã điên dại, những người này vốn không phải là những người đọc sách đi tìm phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu nên đã hoàn toàn tin phục lập ngôn của Hứa Thanh Tiêu.
Còn nhóm viện trưởng của các thư viện lớn, sau khi bọn họ nghe thấy Hứa Thanh Tiêu lập ngôn xong thì đã rung động. Nhưng thực sự khiến họ rung động không phải là bốn câu lập ngôn này.
Mà là nguyện người đọc sách trong thiên hạ, người người như rồng.
Câu nói này mới đả động đến lời nói của bọn họ. Bọn họ thân là viện trưởng thư viện, trồng người bồi dưỡng nhân tài là sự nghiệp cả đời của bọn họ. Hứa Thanh Tiêu nguyện người đọc sách trong thiên hạ, người người như rồng.
Đây không phải cũng là khát vọng và lý tưởng to lớn của họ sao?
Mỗi một câu nói của Hứa Thanh Tiêu đều không kém gì lời nói của thánh nhân, khiến người người đinh tai nhức óc, tâm thần rung động.
Cũng chính bởi vì những lời Hứa Thanh Tiêu nói đến dẫn đến việc hắn khó mà thánh Thánh.
Như là ý nguyện vĩ đại của Phật môn, ngươi lập ra ý nguyện vĩ đại thì có thể nhận được sự củng cố của trời đất nhưng sẽ không cho ngươi quá nhiều, bởi vì ngươi có thể hoàn thành được hai không là một chuyện.
Nếu như ngươi có tư cách để hoàn thành được những chuyện này, khuyết điểm duy nhất đó chính là thời gian. Mà khi ngươi có được thời gian này, như vậy thì trời đất mới có thể thực sự ban thưởng cho ngươi.
Nói trắng ra thì chính là phải đạt được sự tán thành của trời đất, cho rằng ngươi có thể làm được.
Còn Hứa Thanh Tiêu có thể làm được hay không, thật ra phải nhìn xem người đọc sách có ủng hộ hay không. Đây là một loại cân nhắc đánh giá, trước mắt thì người đọc sách trong thiên hạ phần lớn là Chu Thánh nhất mạch.
Bảo bọn họ ủng hộ Hứa Thanh Tiêu? Chuyện này sao có thể?