Chẳng qua, không có sức mạnh của người đọc sách thì sự ủng hộ của bách tính Đại Ngụy cũng được, đơn giản bách tính ủng hộ chính là dân ý!
Chung quy Hứa Thanh Tiêu cũng là Nho đạo.
Mặc dù dân ý nhiều nhưng thiên đạo vẫn thiếu, đã nảy sinh vấn đề. Nếu không thì dựa theo tình huống này, đừng nói mình thành Bán Thánh mà ngay cả Á Thánh hoặc Văn Thánh cũng không đủ sức.
Muôn dân bách tính mới chính là căn bản của trời đất.
Hệ thống mạnh nhất thế gian này không phải là Nho đạo mà là đạo của dân ý.
Điểm này thiên đạo nên hiểu rõ. Nhưng mình không có thành Thánh thì chứng minh thiên đạo đúng thật là đã xảy ra vấn đề, nếu không thì sẽ không như thế này.
Điều này khiến Hứa Thanh Tiêu thấy hoang mang. Hắn không hiểu thiên đạo đã xảy ra vấn đề gì, nhưng hắn càng hiểu được là bây giờ mình không có cách nào đạt được trình độ này.
Còn Hồng Thánh lại dám mở miệng như thế, không phải là hắn ta đã nhìn ra thiên đạo có vấn đề mà hắn ta tưởng là chỉ dựa vào chút dân ý này không thể nào thành Thánh được.
Cho rằng không có được sức mạnh của người đọc sách thì Hứa Thanh Tiêu không thể nào thánh Thánh.
Vậy nên, trong nhận biết của hắn ta, nếu như không có cách nào để dựa vào dân ý thành Thánh thì tất cả những lời lập ngôn và viết sách lúc trước.
Đều không thể nào thực sự đạt được chấp thuận của trời đất.
Nếu không có cách nào đạt được chấp thuận của trời đất thì hôm nay hành động của Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Đây chính là lý do hắn ta dám mở miệng nói như vậy.
Hắn ta rất tự tin, cực kỳ tự tin. Có điều hắn ta tình nguyện cho Hứa Thanh Tiêu một cơ hội.
Bên trên Yên Vân phủ.
Hứa Thanh Tiêu đang hấp thu lượng dân ý tràn đầy như biển. Đây là sức mạnh trời đất, Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng cảm nhận.
Quả thật như vậy. So với sức mạnh của người đọc sách thì dân ý quá mức yếu ớt. Mặc dù chúng tụ lại thành một chỗ cũng là hào quang rừng rực nhưng mình đây là Nho đạo, không phải là đế vương.
Nếu là đế vương thì đạt được nhiều dân ý như vậy, chỉ sợ là quốc vận thông suốt mấy trăm năm.
Mà theo tiếng nói của Hồng Thánh vang lên, Hứa Thanh Tiêu không để ý đến.
Hắn tĩnh tọa giác ngộ. nhạy bén phát hiện ra một vấn đề.
Thiên địa có thiếu khuyết.
Đúng vậy, thiên địa bị khuyết.
Mình lập ngôn không thế như vậy, lấy kinh dịch, người người như rồng, theo lý thuyết thì nên trực tiếp thành thánh, nhưng không có được đầy đủ sức mạnh của người đọc sách. Chuyện này mặc dù là quy tắc nhưng không thể phủ nhận là quy tắc này quá mức cứng nhắc.
Chuyện này rất quái lạ. Bây giờ Hứa Thanh Tiêu mới bước nửa chân vào Thánh đạo, có rất nhiều đồ vậy này nọ có thể cảm ngộ được, có được Thiên đạo cảm ngộ.
Vậy nên hắn đã cảm nhận ra sự khác biệt như vậy.
Cái này gọi là đại đạo chí công, đại đạo chí tư. Thiên địa là công bằng, nói về sinh linh thì có chỗ ưu tiên cũng có chỗ thua kém. Hơn nữa đại đạo cũng chí tư, người thuận thiên lý cũng phải là số mệnh trời đất.
Mình lập ngôn viết sách, trên lý thuyết thì nên có được sự củng cố của trời đất, đột phá thánh vị, nhưng nhất định phải thu hoạch sức mạnh của người đọc sách, đây rõ ràng là có vấn đề.
Hơn nữa vấn đề rất lớn.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không có cách nào hoàn toàn giác ngộ thiên đạo, rất nhiều chuyện mình vẫn không hiểu rõ, những đồ vật liên quan tạm thời không phải thứ mình có thể biết được.
Nhưng có một chuyện, là sự thật.
Hồng Thánh nói không sai, mình khó mà thành Thánh được, ít nhất thì với tình huống trước mắt mà nói, mình muốn thành thánh thì còn khiếm khuyết nhất định phải khỏa lấp.
Thành Thánh khó.
Khó như lên trời.
Hứa Thanh Tiêu hiểu, sở dĩ mình khó như vậy, nguyên nhân mấu chốt cũng là bởi vì mình đắc tội với Chu Thánh nhất mạch.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu được một chuyện là từ xưa đến nay tất cả các thánh nhân cũng mượn nhờ sức mạnh của người đọc sách mới thành Thánh. Còn bây giờ người đọc sách đã bị méo mó, tuy có người đọc sách chân chính không giả dối, nhưng phần lớn là đa số người đọc sách đều có vấn đề.
Nếu như thật sự tiếp nhận sức mạnh của những người đọc sách này, vi phạm minh ý của mình thôi không nói, chủ yếu là tiếp nhận sức mạnh của loại người đọc sách này xong sẽ khiến cho mình xảy ra vấn đề lớn, vấn đề rất lớn.
Đây cũng là lý do vì sao Hứa Thanh Tiêu không tiến hành bước hành động tiếp theo.
Không phải là hắn không có cách. Chỉ cần hắn lập một ý nguyện Nho đạo vĩ đại, nhập tâm học giả, người người như rồng, hay nói rõ hơn là người giúp ta thành Thánh, người người như rồng.
Tâm tư của Hứa Thanh Tiêu thấy ít nhất có ba phần người đọc sách chọn trợ giúp cho mình, thậm chí còn có một phần đã dao động trong lòng.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu sẽ không làm như thế.
Chu Thánh nhất mạch phải trừ tận gốc.
Trừ tận gốc hoàn toàn.
Chỉ có điều muốn trừ tận gốc Chu Thánh nhất mạch thì không đến lượt mình làm, đợi sau khi mình trở thành Bán Thánh rồi đi đến chỗ ở cũ của Chu thánh để tìm Thánh khí bản nguyên, triệu hoán chân linh Chu Thánh ra ngoài.
Như vậy thì tất cả mọi chuyện không cần hắn tự mình ra tay.
Dựa vào một đạo chân linh Chu thánh, có thể giải quyết được tất cả vấn đề, ngay cả đánh gãy căn cơ của môn đồ Chu Thánh nhất mạch cũng có thể.
Nhưng đây là chuyện sau này, trước mắt mình nhất định phải thành Thánh.
Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại.
Hắn đang suy tư nghĩ cách thành Thánh.
Muốn một phát đột phá cảnh giới.
Tuyệt đối không thể kéo dài, đến khi nhất cổ tác khí!
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu vẫn chậm chạp không chịu trả lời, Hồng Thánh cũng không cho Hứa Thanh Tiêu bất cứ cơ hội nào.
Văn kiếm lại ngưng tụ lần nữa.
Hứa Thanh Tiêu chưa thể thành Thánh, như vậy thì không có cách nào để thay đổi cuộc chiến này.
Rầm!
Xạ kích của Văn kiếm dập dờn ánh sáng vô tận, đánh lên trên Hạo nhiên Văn chung, đồng thời những luồng kiếm khí kinh khủng cũng đuổi giết chín đầu Kim Long.
Thế cục không thể đỡ.
Tất cả ánh sáng tụ lại cùng một chỗ, muốn ngăn cản một nạn này cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng tiếc là Văn kiếm quá mạnh, là sức mạnh của người đọc sách trong thiên hạ gom góp lại.
Rầm!