“Không, không giống.”
“Thánh nhân đời thứ nhất là vào lúc loài người nguy nan nhất, nếu như Thánh nhân không trở thành Thánh thì rất có thể loài người đều diệt vong. Lúc ấy là trợ giúp cho toàn bộ trăm dân nên Đại thánh nhân mới lấy chuyện thành Thánh, mở ra Nho đạo.”
“Mặc dù Thủ Nhân có được sự viện trợ của trăm dân Đại Ngụy, nhưng trăm dân thiên hạ vẫn ở trong thế lưỡng lự. Dù sao thì Thủ Nhân cũng là vì Đại Ngụy ta mà chiến đấu, tình huống của cả hai không giống nhau.”
Lại có một người mở miệng nói ra chân tướng.
Không phải dân ý không thể nào thánh Thánh, mà là dân ý không đủ. Nếu như là dân ý của người trong thiên hạ thì Hứa Thanh Tiêu muốn không thành Thánh cũng khó khăn.
Chỉ là những chuyện này hắn ta cũng chỉ nhìn thấy từ trong sách, còn chân tướng cụ thể như thế nào thì hắn ta cũng không rõ ràng, bao gồm cả chuyện Thiên đạo bị khuyết, hắn ta cũng không rõ ràng.
Trong triều đình, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn về phía Yên Vân phủ. Bọn họ cầu nguyện Hứa Thanh Tiêu có thể thành Thánh, nhưng chuyện này rất khó, bọn họ cũng biết là vô cùng khó. Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu không có một hơi đột phá Thánh đạo.
Ngay cả nghĩ cũng rất khó.
“Bệ hạ.”
Nhưng, đúng vào lúc này, trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế chậm rãi đi xuống, Triệu Uyển Nhi lập tức đỡ lấy Nữ đế, nhóm bách quan cũng nháo nhào nhìn về phía nàng.
Giờ phút này, Nữ đế đi ra ngoài điện, nhìn lên bầu trời.
Một khắc sau.
Nữ dế từ từ đi lên phía trước. Nàng không cần Triệu Uyển Nhi đỡ mình nữa mà bước từng bước đi lên phía trước, đi thẳng lên bậc thang.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Nữ đế. Bọn họ không biết Nữ đế đang muốn làm gì thế này?
Nhưng đúng lúc này.
Một cơn cuồng phong thổi đến, từ từ nâng long bào của Nữ Đế lên.
Ba búi tóc cũng bay lên theo gió.
Trên gương mặt tuyệt thế lộ ra một vẻ kiên nghị.
Chỉ thấy.
Nữ Đế nhìn về phía đỉnh Quốc Vận bên trên nền trời, dùng đại lễ bái chi vô thượng, sau đó tiếng nói của nàng vang vọng khắp mọi nơi Đại Ngụy, kể cả những nơi hẻo lánh.
“Trẫm! Nữ Đế Đại Ngụy, Quý Linh.”
“Hôm nay nguyện lấy quốc vận Đại Ngụy, trợ giúp Thủ Nhân thành Thánh.”
Tiếng nói của Nữ đế Đại Ngụy - Quý Linh vang lên.
Giọng nói bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh này lại cho thấy sự kiên nghị vô cùng.
Giờ phút này.
Trời đất chuyển động.
Uỳnh!
Bên trên Kinh đô Đại Ngụy, đỉnh Đại Ngụy quốc vận phát ra ánh sáng không gì sánh kịp, xuyên qua cổ kim, ngưng tụ lại thành sức mạnh đáng sợ phá vỡ bầu trời, chiếu rọi lên trên người Hứa Thanh Tiêu.
Quốc vận liên tục không ngừng chui vào trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu.
Mà sắc mặt của Nữ đế vào lúc này cũng rất khó nhìn.
Nàng đã tặng quốc vận cho Hứa Thanh Tiêu. Thanh Tiêu, hy vọng Hứa Thanh Tiêu ngươi có thể thành Thánh.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ, chuyện này… tội gì người phải khổ như thế chứ?”
“Chuyện này!...”
“Bệ hạ!”
Nhóm văn võ bá quan chấn động. Bọn họ không ngờ rằng vào thời điểm mấu chốt như vậy, Nữ đế lại đem Quốc vận Đại Ngụy chia sẻ cho Hứa Thanh Tiêu sao?
Đây quả thật là khó có thể tưởng tượng nổi nhỉ?
Khí vận của một đất nước, nhất định phải do Hoàng đế nắm giữ.
Từ xưa đến nay chưa từng xảy ra tình huống quá đáng là chia cho người khác, chỉ có là bị người khác cướp đi hoặc tự quốc vận phân chia.
Tặng cho Hứa Thanh Tiêu, trợ giúp Hứa Thanh Tiêu thành Thánh.
Đây là điều tất cả mọi người không hề nghĩ đến.
Nhất là khi Nữ đế và quốc vận buộc chặt với nhau. Nói một cách khác.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu chết, vậy thì Nữ đế cũng sẽ chết.
Nhưng mà Nữ đế chết cũng không ảnh hưởng gì đến Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu không bị buộc chặt với quốc vận.
Nữ đế Đại Ngụy, Quý Linh, nàng vì muốn Hứa Thanh Tiêu thành Thánh mà bỏ cái giá to lớn, cũng là sự hi sinh không gì sánh kịp.
Đồng thời, vào thời khắc quan trọng nhất, Nữ đế đã đứng ra.
Nàng đã làm được một chuyện mà mỗi vị đế vương nên làm.
Nàng, tuy là nữ tử nhưng khí phách không thua kém.
Chỉ một chuyện nàng đã làm hôm nay, trăm ngàn năm sau, Quý Linh sẽ được xưng tụng là Nữ đế thiên cổ.
“Hôn quân!”
“Ngươi đưa quốc vận cho người khác. Ngươi như vậy là bất công với muôn dân Đại Ngụy, ngươi đang hại chết muôn dân Đại Ngụy.”
Lúc này, âm thanh của Tào nho vang lên. Hắn ta vô thức mở miệng, giận dữ mắng mở loại hành vi này của Nữ đế.
Đưa quốc vận cho Hứa Thanh Tiêu, trợ giúp Hứa Thanh Tiêu thành Thánh sao?
Chuyện này từ xưa đến nay chưa từng xảy ra, rất có thể thật sự sẽ khiến cho Hứa Thanh Tiêu đột phá Thánh cảnh nên hắn ta mới nói ra những lời như vậy.
Nhưng lời này vang lên, tất cả mọi người đều ngây ra một lúc, một khắc sau liền vang lên tiếng mắng chửi đầy trời.
“Ngươi còn biết xấu hổ không? Các ngươi trấn áp quốc vận của Đại Ngụy ta, chẳng lẽ không phải là muốn hại chết vạn dân Đại Ngụy sao?”
“Quả nhiên là ngươi không biết xấu hổ mà nhỉ?”
“Nếu như Hứa nho thành Thánh, đợi chút nữa ta sẽ rút gân của ngươi, lột da của ngươi ra.”
“Không thể tưởng tượng được trên thế gian này lại có loại người mặt dày vô sỉ như các ngươi.”
Mọi người giận dữ mắng mỏ, có bách tính có nho sinh có rất nhiều loại người, nhất là các tướng sĩ thì càng hỏi thăm cả nhà Tào nho một lượt.
Người này quá là không biết xấu hổ. Rõ ràng bọn họ trấn áp Đại Ngụy quốc vận trước, không đặt muôn dân Đại Ngụy vào trong mắt.
Hiện tại Nữ đế vì muốn thay đổi cục diện mà đưa quốc vận tặng cho Hứa Thanh Tiêu, kết quả lại biến thành tai họa của muôn dân Đại Ngụy sao?
Mặc dù dân chúng không biết đằng sau xảy ra chuyện gì, nhưng dân chúng cũng không ngốc.
Dân ý tràn ngập trời, hóa thành nước mạnh đánh vào trong Đại Ngụy Văn cung. Nếu như không phải có Thánh khí bảo vệ thì Tào nho đã mất mạng tại chỗ.
Mà sau khi cảm nhận được dân ý đáng sợ này, Tào nho lập tức ngậm miệng, sắc mặt khó coi. Thậm chí còn có một vài Đại nho khác cũng không nhịn được mà cau mày nhìn về phía Tào nho.
Bởi vì lời nói vừa rồi của Tào nho đúng là quá không có đầu óc.
“Quốc vận không thể tặng.”