Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 993 - Chương 993: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (4)

Chương 993: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (4)

Mà cảnh tượng này cũng bị người đọc sách trong thiên hạ nhìn thấy, phần lớn người đọc sách Chu Thánh nhất mạch nhìn thấy Bán thánh nhà mình bị Hứa Thanh Tiêu treo lên đánh.

Đương nhiên là sẽ đầy phẫn nộ và không cam lòng, nhưng nhiều hơn cả là khuất nhục.

"Hứa Thanh Tiêu, ngươi không nên ép ta."

Bị làm nhục như vậy đương nhiên khiến Hồng Chính Thiên gần như đánh mất lý trí. Hắn ta nhìn lướt qua Hứa Thanh Tiêu, giọng nói rét lạnh thấu xương.

Trên bầu trời.

Hứa Thanh Tiêu lắc đầu. Hắn thở dài một hơi. Đã khiến đám người này tò mò nhưng không biết vì sao phải thở dài .

"Cả đám người các ngươi hôm nay, quả nhiên là tiện cốt."

"Được, ngược lại là hôm nay bản Thánh muốn xem xem ngươi có đại sát chiêu gì."

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.

Một khắc sau, hắn trực tiếp rơi từ trên nền trời xuống, từ từ đáp xuống mặt đất, cũng chính là cửa vào Đại Ngụy văn cung.

Không hề do dự, Hứa Thanh Tiêu đi thẳng về phía bên trong Văn cung.

Giờ khắc này, văn cung nở rộ ánh sáng hừng hực, Bát ngọc thánh thước bảo vệ Văn Cung, đi vào theo Hứa Thanh Tiêu, Bát Ngọc thánh thước chấn động.

Nhưng mà, ánh mắt này của Hứa Thanh Tiêu hạ xuống, Bát Ngọc Thánh thước yên tĩnh lại, không quẩy nhiễu Hứa Thanh Tiêu.

Lập tức, Hứa Thanh Tiêu bước từng bước vào bên trong Văn cung. Cảnh tượng này cũng được chiếu ra, khiến chi người đời cực kỳ tò mò, không biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì.

Bên trong Văn cung, không ai dám quấy nhiễu Hứa Thanh Tiêu. Kiếm vấn tâm đã khiến bọn họ thống khổ không chịu được rồi, trước mắt đau đớn đã giảm đi ít nhiều nhưng vẫn còn phần lớn tác dụng phụ như cũ.

Tự nhiên vì thế mà không có người nào dám nói chuyện cũng không có tư cách để nói chuyện.

Nho sinh trong Văn cung, phẩm cấp cao nhất cũng chỉ là thiên địa đại nho, còn Hứa Thanh Tiêu là ai?

Là Bán Thánh!

Ai dám chọc vào vị Bán Thánh này chứ.

“Hồng Chính Thiên.”

“Mau chui ra đây!”

Ngay khi Hứa Thanh Tiêu đi vào khu trung tâm của Văn cung, tiếng rống giận dữ của hắn vang lên.

Trong chốc lát, sức mạnh trời đất ngưng tụ, thẳng thừng kéo Hồng Chính Thiên đang ở trong tiểu thế giới ra ngoài.

Đây chính là sức mạnh của Hứa Thanh Tiêu, sức mạnh trời đất, sức mạnh Bán Thánh.

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi muốn làm gì?”

Vẻ mặt của Hồng Chính Thiên hơi hoảng sợ. Hắn ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi hỏi như thế.

Uỳnh!

Một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu đánh một quyền đến. Hắn là vương giả, là vương giả võ đạo, độ khống chế sức mạnh cực kỳ hoàn hảo, thẳng thừng đánh bay Hồng Chính Thiên.

Một quyền này đánh xuống, chỉ trong nháy mắt xương ngực của Hứa Thanh Tiêu đã bị đứt gãy. Hắn ta trở nên tương đối già nua, tóc trắng phơ, nhìn hiền lành nhưng ở trong mắt Hứa Thanh Tiêu lại có vẻ cực kỳ buồn nôn.

Phụt.

Hồng Chính Thiên nhổ ra một ngụm máu tươi.

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi điên rồi sao? Ta là Bán Thánh đấy.”

Hắn ta ngã trên mặt đất, chỉ vào Hứa Thanh Tiêu rồi lớn tiếng giận mắng. Một quyền này hạ xuống, gần như hắn ta mất nửa cái mạng, nhưng giận hơn chính là một quyền này của Hứa Thanh Tiêu đã đánh bay sạch tôn nghiêm của mình không còn gì.

Ít nhất thì bên trong tiểu thế giới một cú đánh này của Hứa Thanh Tiêu là sức mạnh vô hình.

Nhưng bây giờ là một nắm đấm thật đánh vào da thịt, đánh mình tơi bời ngã trên mặt đất giống như là đánh chó.

Không để lại cho mình chút mặt mũi nào.

Hồng Chính Thiên thật sự nhếch nhác, nhưng vấn đề là hắn ta cơ bản không thể chống đỡ được sức mạnh võ đạo của Hứa Thanh Tiêu,

Đây chính là điểm tốt của văn nhân biết võ công.

Dùng đạo lý để thuyết phục ngươi, ngươi lại không nghe à? Vậy thì liền dùng nắm đấm để thu phục ngươi. Nói tóm lại.

Hoặc là thuyết phục ngươi, hoặc là đánh phục ngươi!

Hiển nhiên là Hồng Chính Thiên nói không phục, vậy thì Hứa Thanh Tiêu liền đánh đến khi nào Hồng Chính Thiên phục mới thôi.

“Ngươi còn dám chỉ!”

Hứa Thanh Tiêu lại ra một quyền, đè Hồng Chính Thiên xuống đất đập mạnh.

Cũng may Hồng Chính Thiên là Bán Thánh, Hạo nhiên chính khí trong cơ thể đã chữa thương cho hắn ta, nếu không thì dựa theo tư thế này của Hứa Thanh Tiêu, Hồng Chính Thiên không sống nổi qua hôm nay.

Uỳnh.

Lại một quyền nữa.

Hứa Thanh Tiêu giống như mãnh hổ hành hung Hồng Chính Thiên đủ kiểu, từng đấm đánh vào da thịt, không có bất kỳ cái gì có thể dùng từ nhã nhặn để nói.

Mọi người tặc lưỡi, ánh mắt kinh ngạc.

Đây chính là Bán thánh mới sao?

Sao vẫn giống như trước kia vậy.

Nhóm người đọc sách hoàn toàn trầm mặc. Vốn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu trở thánh Bán Thánh rồi thì sẽ thay đổi, không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu vẫn là Hứa Thanh Tiêu như cũ.

Không nghe đạo lý, dùng nắm đấm để nói.

“Giống y như một con chó.”

“Ngươi thân là môn đồ Chu Thánh nhất mạch, lại không hề hiểu thế nào là nhân ái!”

“Truyền thừa Chu thánh là để cho người đọc sách các ngươi nhân ái vô tư, vì muôn dân thiên hạ. Thế nhưng tên lão cẩu như ngươi ỷ mình là Bán thánh mà làm xằng làm bậy, chuyện này thì cũng coi như xong. Nhưng đáng giận nhất chính là ngươi để cho Đại Ngụy Văn cung rời đi.”

“Muốn trấn áp quốc vận Đại Ngụy ta. Một khi quốc vận sụp đổ thì khắp nơi ở Đại Ngụy đều là thiên tai nhân họa.”

“Lúc đó có bao nhiêu người vì thế mà mất mạng? Lại có bao nhiêu bách tính phiêu bạt khắp nơi? Ngươi mặc kệ không hỏi, ngược lại là đổ hết trách nhiệm cho ta.”

“Chó Hồng, bản Thánh hỏi ngươi, rốt cuộc trong lòng ngươi giấu rắp tâm cỡ nào?”

Hứa Thanh Tiêu liên tục gào thét, còn Hồng Chính Thiên bị hành hung đến mức miệng phun đầy máu tươi, miệng vốn đầy răng cũng bị mất hết, vô cùng thê thảm.

Lúc trước hắn ta phách lối bao nhiêu thì hiện tại chật vật bấy nhiêu.

Chỉ là Hồng Chính Thiên không nói gì mà có một tiếng nói khác vang lên.

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi thân là Bán Thánh mà làm việc như thế, vậy ngươi còn có một chút phong thái Nho đạo nào sao? Rồi thì còn một chút phong thái Bán Thánh nào sao.”

“Người nói chuyện là Tào nho. Ông ta suýt chút nữa thì bị kiếm vấn tâm chém, nhưng cuối cùng vẫn còn sống. Bây giờ khi nhìn thấy Hồng Chính Thiên bị đánh tơi bời như vậy, sao ông ta có thể không phẫn nộ chứ?

Bình Luận (0)
Comment