“Người đọc sách chúng ta thì sợ gì thống khổ. Chư vị, mau nhịn xuống, chúng ta còn có đại sát chiêu!”
Hồng Chính Thiên rống to, hắn ta đã thông báo cho người đọc sách trong thiên hạ là còn có đại sát chiêu để mọi người nhịn xuống. Đừng hốt hoảng, cùng lắm thì chết thôi.
Nhưng khi Hồng Chính Thiên nói ra những lời này xong, từng tiếng rống bi phẫn giận dữ vang lên.
“A!!!”
“Hồng Chính Thiên, mẹ nó ngươi không thể im lặng sao?”
“Lão chó nhà ngươi, hóa ra không phải ngươi đau à?”
“Nhịn xuống ông tổ nhà ngươi, ngươi đến thử một lần xem? Đứng nói chuyện sao thấy đau lưng.”
“May ngươi là Bán thánh, nếu ngươi không phải Bán Thánh thì ta xxx tổ tông tám đời nhà ngươi.”
Có người đọc sách thật sự không nhịn được. Bọn họ đã gây chuyện theo Văn cung, nỗ lực có vì Hạo nhiên chính khí của mình thì cũng không nói, nhưng chịu nhiều thua thiệt như thế thì thôi.
Hiện tại thế mà lại bảo mình nhịn một chút? Ta nhịn cái ông tổ nhà ngươi!
Hoàn toàn chính xác. Kiếm vấn tâm khiến tinh thần của bọn họ bị thương nặng, không phải là nhục thể đau đớn mà là tinh thần càng đau đớn hơn.
Những người trước đó kêu gào rất hung ác, hiện tại cũng là người khóc to nhất.
Thậm chí còn có không ít người đọc sách cố nén đau đớn, hướng về phía Hứa Thanh Tiêu để dập đầu nhận sai.
Khóc lớn tiếng kêu ta sai rồi.
Kết quả của bọn họ rất thảm, chỉ là không có ai thương hại cho bọn họ, bởi vì loại người này không cần thương hại.
Nhưng vẫn có một nhóm người y như cũ, sau khi nghe thấy Hồng Chính Thiên nói xong thì không khỏi lộ ra vẻ kích động. Dù sao thì vẫn còn có đại sát chiêu chưa tung ra.
Nghe thấy những tiếng mắng này, cuối cùng Hồng Chính Thiên có hơi không nhịn được.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng có được một tấc lại tiến một thước. Nếu thật sự dùng đại sát khí thì sinh linh sẽ đồ thán.”
Hồng Chính Thiên vô cùng kích động nói. Ý hận của hắn ta vô tận, nhìn sang Hứa Thanh Tiêu rồi nói như thế, trong lời nói còn mang theo uy hiếp.
Keng! Keng! Keng!
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ câu trả lời nào, vẫn lấy Hạo Nhiên văn chung ra gõ không ngừng. Đây chính là lời đáp lại của Hứa Thanh Tiêu.
Sở dĩ như vậy là vì Hứa Thanh Tiêu muốn nhìn xem, nhân vật đứng đằng sau Văn cung rốt cuộc là ai. Chu thánh nói, ở trong Văn cung đương nhiên có người dẫn đường.
Đây mới thực sự là người phía sau. Nếu như mình có thể ép ra, cho dù là hiện thân một chút thì mình cũng sẽ lập tức đi mời Chu thánh khôi phục lại.
Nhổ sạch tận gốc Văn cung.
Dạng này cũng không để lại bất cứ hậu họa gì.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ngoại trừ rung văn chung thì ngươi còn làm được gì?”
Lúc này Hồng Chính Thiên thực sự không biết nên nói cái gì, hắn ta không hiểu sao cảm thấy bản thân mình giống như kẻ ngu. Mặc kệ nói cái gì thì Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ cầm Hạo nhiên văn chung rung kêu keng keng keng.
Có dừng hay không hả?
Nghe xong, Hứa Thanh Tiêu từ từ hạ văn chung xuống, ngay sau đó ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo.
Trong chốc lát, Đại Ngụy Long đỉnh treo trên đỉnh đầu vang lên từng đợt tiếng rồng ngâm, khiến cho kiếm quân tử càng trở nên khủng bố hơn.
Giờ phút này người đọc sách Chu thánh nhất mạch phát ra một trận tiếng quỷ khóc sói gào.
Được, không chơi Hạo Nhiên văn chung, chơi Đại Ngụy Long đỉnh vậy.
Mẹ nó chuyện này làm cho hắn ta giận rồi.
Lá gan của Hồng Chính Thiên tức đến nổ tung. Gặp được loại người như Hứa Thanh Tiêu đây, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Rời khỏi Đại Ngụy, không muốn lãng phí thời gian.
Giờ phút này, bên trong văn cung truyền đến một âm thanh truyền vào trong tai Hồng Chính Thiên.
Theo âm thanh này vang lên, Hồng Chính Thiên tỉnh ngộ ra. Trước mắt chuyện quan trọng nhất chính là rời khỏi Đại Ngụy chứ không phải ở đây dây dưa với Hứa Thanh Tiêu.
"Rời khỏi Đại Nguy!"
Lúc này, tròng mắt Hồng Chính Thiên như muốn nứt ra, hắn ta rống to.
Cả tòa Đại Ngụy Văn cung to lớn tách ra ánh sáng vô tận một lần nữa.
Phải rời khỏi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
"Có bản Thánh ở đây, muốn rời khỏi Đại Ngụy sao? Nằm mơ!
Theo lời của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Trong chốc lát, Đại Ngụy Long Đỉnh hóa dài trăm trượng, rủ xuống ngàn vạn đạo dân ý. Chân linh bay lên từ thân đỉnh, thiên uy kinh khủng ngập tràn. Đây chính là sức mạnh của Đại Ngụy quốc vận.
Hạo nhiên văn chung thì treo trên đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu, bảo vệ an nguy của hắn.
Mặc dù cả tòa văn cung ngút trời hào quang nhưng Đại Ngụy Long đỉnh trấn áp bên dưới thì khó mà động đậy.
Dân ý như biển, quốc vận như núi.
Nương theo sức mạnh thánh nhân của Hứa Thanh Tiêu, Đại Ngụy Văn cung quả thật không ngăn cản được áp lực như vậy.
Một tôn Bán Thánh, quốc vận Long đỉnh.
Chuyện này ai mà chịu nổi?
Toàn bộ văn cung bị ép có hơi không thở nổi.
Cho dù là Hồng Chính Thiên cũng khó có thể chống đỡ được sức mạnh như vậy của Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa Thanh Tiêu, chúng ta muốn rời khỏi Đại Ngụy, ngươi cũng muốn cản chuyện này sao?"
"Cho dù là ngươi để ta ở lại, nhưng lòng người đã tản đi rồi, ngươi cảm thấy nó còn hữu dụng sao?"
Hồng Chính Thiên mở miệng, nói như vậy.
Bên trong Yên Vân phủ.
Hứa Thanh Tiêu rót Hạo nhiên chính khí vào bên trong Hạo nhiên văn chung, sau đó cả người biến mất.
Rồi xuất hiện trên không trung ở Đại Ngụy Văn cung.
Pháp tướng của hắn cao vạn trượng, quang huy vô tận giống như thần minh duy nhất giữa trời đất.
Nhìn qua bên trong văn cung, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu xuyên thấu hết tất cả, nhìn thẳng về phía Hồng Chính Thiên.
"Quả nhiên ngươi rất ồn ào.".
Hứa Thanh Tiêu ở miệng, một khắc sau, hắn vươn tay ra, một lực lượng vô hình ngưng tụ, vượt qua hết tất cả hung hăng quạt chi Hồng Chính Thiên một bàn tay.
Một cái tát này vang lên rất thanh thúy, đồng thời cũng chiếu đến toàn bộ Đại Ngụy vương triều.
Thân là Bán Thánh, thực lực hôm nay của Hứa Thanh Tiêu vượt qua những Bán Thánh bình thường. Hồng Chính Thiên đã từng có thể chèn ép được Hứa Thanh Tiêu, nhưng bây giờ hắn chỉ như sâu kiến.
Bốp.
Một tát này của Hứa Thanh Tiêu cực kỳ thẳng thắn cũng cực kỳ hung tàn.
Tát Hồng Chính Thiên gãy cả răng, khiến cho hắn ta phun một ngụm máu tươi ra ngoài, gò má bên trái sưng lên trong nháy mắt.