Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 991 - Chương 991: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (2)

Chương 991: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (2)

Theo lý thuyết, sau khi Hứa Thanh Tiêu trở thành Bán Thánh thì nên hiểu chuyện một chút, thật sự không ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại vẫn giống như trước kia, tùy ý làm bậy, cơ bản là không cho ai mặt mũi.

Cũng không cho bất cứ cơ hội nào. Loại người này sao có thể thành Thánh chứ?

Không chỉ có hắn ta mà có không ít thế lực trong thiên hạ cũng đang quan sát.

Vương triều Đại Ngụy xảy ra chuyện như vậy, muốn không làm cho người trong thiên hạ chú ý cũng không thể.

Bảy Tiên môn, Phật môn, Yêu tộc, Ma giáo, Tà tu trong thiên hạ đều đang chăm chú nhìn trận chiến này, trên thực tế thì bọn họ cũng nghĩ như thế.

Hứa Thanh Tiêu đã thành Thánh, chuyện vừa rồi có thể kết thúc, trừng phạt một lượt cũng không quá đáng, nhưng nếu như muốn hủy căn cơ Nho đạo của người đọc sách trong thiên hạ thì có chút quá đáng.

Chính đạo nhất mạch thật ra cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì cho dù là Chu thánh nhất mạch không may hay là Hứa Thanh Tiêu không may thì đối với muôn dân thiên hạ mà nói đều không phải chuyện tốt.

Nhưng Yêu tộc và Ma giáo lại duy trì trạng thái bình tĩnh, bọn chúng cũng không hy vọng Nho đạo càng ngày càng lớn mạnh. Đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy Nho đạo xuống dốc hoàn toàn, dù sao thì có Nho đạo ở đây cũng là một hạn định cân đối.

Cái gọi là Yêu tộc và Ma giáo cũng không phải nhất định đều là người xấu, bọn họ có cân nhắc của mình. Nếu như Nho đạo thật sự xuống dốc thì bọn họ cũng không khó tiếp nhận, đối với bọn họ mà nói thì không có cái gì xấu xa rất lớn, nhưng cũng không có cái gì có rất nhiều chỗ tốt.

Người có được siêu lợi ích thực sự là ai? Là tà tu.

Tà tu nhiều như biển, loại người nào cũng có, những người này mới là tà ma chân chính. Người bọn chúng sợ nhất là ai? Không phải là Nho đạo sao? Nếu như Nho đạo xuống dốc như vậy thì tà tu bọn chúng có thể xuất thế, muốn làm cái gì cũng được.

Thế lực trong thiên hạ bị Nho đạo áp chế quá độc ác.

Chính đạo đơn giản là thích Nho đạo, tà đạo đơn giản là yêu ma quỷ.

Có Nho đạo ở đây, thiên hạ không sợ yêu ma quỷ quái, cũng chính bởi vậy mà tác dụng của tiên môn và phật môn yếu đi rất nhiều, nhất là Phật môn.

Theo lý thuyết thì Phật môn hàng yêu trừ ma, cũng có được áp chế tự nhiên. Đáng tiếc chính là kém hơn Nho đạo, hơn nữa Phật môn hạn chế rất nhiều, bát đại giới mười sáu điều kiêng kỵ, có chỗ nào tốt hơn người đọc sách?

Muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy, muốn uống cái gì thì thì uống, còn có thể làm quan rồi lấy vợ sinh con, đương nhiên vì thế mà Phật môn muốn mở rộng cũng quá khó khăn.

Cũng duy chỉ có địa phương cùng khổ như Tây Châu mới có thể thành lập quốc gia Phật môn, đổi lại bất kỳ nơi nào thì Phật môn cũng khó lòng mà mở rộng.

Vậy nên hiện tại vui sướng nhất chính là tà tu, tiếp theo càng vui sướng hơn chính là Phật môn.

Bọn họ hận không thể để Hứa Thanh Tiêu tiếp tục náo loạn, hung hăng náo loạn, náo loạn càng lớn càng tốt, tốt nhất là cắt đứt cột sống của Nho dạo nhất mạch.

Phật môn không lo Hứa Thanh Tiêu tương lai sẽ thành thánh, bởi vì bọn họ có kiên nhẫn, bọn họ có thể đợi, có thể chịu, chịu chết Hứa Thanh Tiêu.

Keng.

Nhưng mà, đối diện với sự gào thét của Hồng Chính Thiên, lời đáp lại duy nhất của Hứa Thanh Tiêu chính là làm Hạo nhiên Văn chung chấn động.

Giờ phút này vang lên tiếng la khóc của người đọc sách trong thiên hạ.

“Hồng Thánh, cầu xin ngài đừng nói nữa, cầu xin ngài đừng nói nữa, nếu nói tiếp thì chúng ta sẽ chết.”

“Hồng Thánh, ta đau đến chết rồi, ngài đừng nói nữa, cầu xin ngài.”

“Hồng Thánh, cứu ta với.”

“Hứa Thánh, ta sai rồi ta sai rồi, là chúng ta sai rồi. Cầu xin ngài bỏ qua cho chúng ta đi, đừng gõ chuông nữa, đừng gõ chuông nữa.”

Từng đợt tiếng khóc kêu vang lên.

Đám người thật sự là khó chịu, từng người đều rơi lệ đầy mặt, nhóm người đọc sách trong thiên hạ đúng là muốn khóc.

Kiếm vấn tâm khiến cho bọn họ thống khổ không chịu được, chuyện này cũng coi như xong đi. Hồng Chính Thiên làm chuyện đứng đắn thì không làm, còn ở nơi này giận dỗi Hứa Thanh Tiêu.

Ngươi dỗi thì dỗi, Hứa Thanh Tiêu rung Hạo Nhiên văn chung thì người đau là mọi người.

Ngươi không thể cân nhắc vì mọi người sao?

Giọng nói của người đọc sách trong thiên hạ vang vọng khắp Đại Ngụy, là do sức mạnh của người đọc sách đã ngưng tụ lúc trước.

Những lời cầu xin tha thứ này khiến cho dân chúng Đại Ngụy không khỏi cười vang.

Bên trong hoàng cung, văn võ bá quan cũng không nhịn được mà bật cười.

Mà bên trong văn cung, mặt Hồng Thánh lúc đỏ lúc trắng, cũng may là hắn đang ở bên trong tiểu thiên địa cho nên không ai nhìn thấy được.

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi dùng cách này để bức ép người đọc sách trong thiên hạ, ngươi cho rằng bọn họ thật sự sợ ngươi sao? Hình phạt không hơn thầy thuốc, bọn họ đều là người đọc sách, ngươi lại dùng cực hình trừng phạt bọn họ như vậy mà ngươi còn tính là thánh nhân sao?”

“Đức không xứng với vị!”

Nghe thấy Chu thánh nhất mạch nói như vậy, Hồng Chính Thiên lại càng tức. Không phải chỉ đau một chút thôi sao? Có cần phải như vậy không Chẳng có một chút gan dạ nào cả vậy?

Hiện tại Hồng Chính Thiên mất hết mặt mũi, nhưng mặc dù vậy thì hắn ta vẫn phải mạnh miệng, tức giận mắng mỏ Hứa Thanh Tiêu.

Lời này vừa dứt.

Ngay lập tức có một đợt âm thanh vang lên.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!

Hứa Thanh Tiêu cầm Hạo nhiên văn chung trên tay, đối diện với Hồng Chính Thiên đang gầm thét thì rung lên mười lần. Hạo nhiên chính khí trong cơ thể cũng bị rút sạch một phần trăm.

Đây!

Chính là câu trả lời của hắn!

Giờ phút này, giữa trời đất liên yên tĩnh lại.

Tất cả người đọc sách đều im lặng.

Bên trong Đại Ngụy Văn cung, nhóm nho sinh sững sờ đứng yên tại chỗ. Trong mắt của họ đã không phải sợ hãi, mà là tuyệt vọng.

Tuyệt vọng thực sự.

Trước đó mới gõ ba lần bọn họ đã không chống đỡ nổi, hiện tại gõ mười lần sao?

Ta chơi ông lớn nhà ngươi.

Trong hoàng cung, nhóm Lục bộ Thượng thư cũng trầm mặc. Hứa Thanh Tiêu này mặc dù đã thành Thánh, nhưng cũng vẫn như vậy sao.

Cơ bản là không có bất cứ thay đổi nào.

Quả nhiên là hung mãnh mà.

Có điều như vậy cũng rất tốt, ít nhất thì sơ tâm của Hứa Thanh Tiêu không đổi.

Giờ phút này, Hồng Chính Thiên cũng ngây người.

Hứa Thanh Tiêu quả thật là !!! Khinh người quá đáng!!!

Bình Luận (0)
Comment