Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 990 - Chương 990: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (1)

Chương 990: Kiếm Vấn Tâm, Tuyệt Thế Bán Thánh, Văn Cung Á Thánh, Đăng Tràng! (1)

Hắn ta là người đầu tiên phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn ta quỳ trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại. Thân nho của hắn ta bắt đầu rạn nứt, trong mắt tràn đầy dáng vẻ sợ hãi, đồng thời còn có sự thống khổ vô tận.

Đây không phải là người tra tấn, hắn đau đến chết đi sống lại, người bình thường cơ bản là không thể chịu nổi, hắn ta cũng không chịu nổi. Nhưng vấn đề là kiếm vấn tâm khiến hắn choáng váng không bớt đi.

Một khắc sau, từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng chút từng chút giống như gợn sóng khuếch tán.

Lan tràn liên tục đến toàn bộ thiên hạ.

Khắp thiên hạ, gần tám phần người đọc sách đều ôm đầu khóc rống, còn một bộ phận người đọc sách khác dù không cảm nhận được thống khổ nhưng trong lòng lại chịu khiển trách không gì sánh bằng.

Những người này là người tỉnh ngộ sau này, có điều những chuyện bọn họ làm lúc trước không thể chỉ vì hoàn toàn tỉnh ngộ mà được xóa bỏ.

Có điều so với những người kia thì tốt hơn nhiều, ít nhất là không gặp phải thống khổ như vậy.

Đủ loại tiếng la khóc, tiếng thét chói tai vang lên, những người đọc sách thuộc Chu thánh nhất mạch lúc trước kêu gào hung hãn thì bây giờ từng kẻ khóc lóc nước mắt nước mũi lan tràn.

Bọn họ nằm trên mặt đất, lăn lộn đủ kiểu, tiếng kêu khóc càng đinh tai nhức óc.

Hứa Thanh Tiêu thành Thánh, tận thế của bọn họ cũng tới rồi, chuyện này khiến cho bọn họ cảm nhận được tuyệt vọng, là tuyệt vọng thực sự.

Nhưng mà đau đớn cũng không phải là tác dụng chân chính của vấn tâm kiếm, mà nó là hủy nho tâm.

Vấn tâm như thế nào?

Phán định phát ra từ trong nội tâm, tự suy nghĩ một chút, nhìn lại chuyện mình làm xem rốt cuộc có phải là hành vi của quân tử hay không? Đến cùng đó có phải là chuyện người dọc sách nên làm hay không?

Có lẽ có người đọc sách sẽ tìm lý do kiếm cớ cho mình, nhưng với kiếm vấn tâm thì ngay chính tâm của ngươi đã luống cuống, ngươi tìm cớ thì có hữu dụng không?

Cho nên không ai có thể trốn được kiếm vấn tâm, trừ phi ngươi thật sự không thẹn với lương tâm!

Giống như là trong hoàng đô Đại Ngụy, Trần Chính Nho và Vương Tân Chí đều không nhận được bất cứ đau đớn nào. Không chỉ có hai người bọn họ mà ở trong Đại Ngụy Văn cung, Trần Tâm đại nho bị kiếm vấn tâm xuyên qua xong vẫn lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh như cũ.

Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của Hồng Chính Thiên vang lên.

Giọng nói của hắn ta cực kỳ kích động, như là gào thét.

“Hứa Thanh Tiêu, đây chính là Thánh đạo của ngươi sao? Sau khi ngươi thành Thánh lại cứ hành xử như vậy với người đọc sách Chu thánh nhất mạch sao? Đây chính là điều kế thừa tuyệt học thánh nhân như ngươi nói sao?

Hồng Chính Thiên tức giận quát, hắn ta tức đến chấn động, tức đến phát cuồng.

Thân là Bán thánh, sao hắn ta có thể không biết kiếm vấn tâm này của Hứa Thanh Tiêu có tác dụng gì cơ chứ?

Làm gì có chuyện không biết đường kiếm vấn tâm này có thể mang đến ảnh hưởng lớn thế nào chứ?

Hắn muốn phá hỏng đạo tâm của người đọc sách mà.

Nếu như thật sự để Hứa Thanh Tiêu tiếp tục như vậy, tám phần người đọc sách trong thiên hạ từ nay về sau sẽ không có cách nào đột phá được cảnh giới Nho đạo.

Không chỉ có như vậy, thậm chí hàng năm đều sẽ bị hạ nho vị.

Một hai năm thì không nhìn ra, nhưng đến ba năm năm sau, Chu thánh nhất mạch sẽ phế bỏ hoàn toàn, còn Hứa Thanh Tiêu chứng đạo thành Thánh ngày hôm nay, đừng nhìn đấy chỉ là Bán Thánh.

Hứa Thanh Tiêu bây giờ mới chỉ có hai mươi tuổi.

Bán thánh hai mươi tuổi, chuyện này kinh khủng nhường nào? Tương lai của Hứa Thanh Tiêu còn có hào quang hai trăm năm.

Còn bọn họ thì đừng nói hai trăm năm, có thể kiên trì được hai mươi năm thôi cũng là chuyện tốt vô cùng, trừ khi kế hoạch của bọn họ thành công.

Nếu không thì, một mình Hứa Thanh Tiêu cũng có thể áp chế Văn cung hai trăm năm.

Nếu như trong tương lai, Văn cung không có Nho đạo đại tài mới xuất hiện thì nhất định sẽ bị Hứa Thanh Tiêu trấn áp hai trăm năm.

Mà nếu như người đọc sách Chu thánh nhất mạch chưa bị hủy Nho tâm, mượn nhờ sức mạnh tập thể thì ít nhất ở giai đoạn trước mắt có thể đấu tranh với Hứa Thanh Tiêu.

Cho dù Hứa Thanh Tiêu trở thành Á Thánh, thì tám phần người đọc sách trong thiên hạ cũng có thể chống lại nó.

Nhưng bây giờ, Hứa Thanh Tiêu hành động như vậy chính là muốn cắt đứt Chu thánh nhất mạch.

Chuyện này sao không khiến Hồng Chính Thiên mắng dữ dội?

Nhưng theo tiếng Hồng Chính Thiên vang lên.

Bên trong Yên Vân phủ.

Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu lạnh xuống trong nháy mắt.

Không hiểu sao, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy Hồng Chính Thiên ngây thơ không có đầu óc. Đã đến lúc này rồi mà Hồng Chính Thiên còn có thể nói ra những lời như vậy?

Quả nhiên là không biết xấu hổ vô địch thiên hạ mà.

Đối mặt với mấy lời này của Hồng Chính Thiên, Hứa Thanh Tiêu không nói nhảm, Hạo nhiên Văn chung thu nhỏ lại trong nháy mắt rồi rơi trên tay hắn.

Keng.

Hứa Thanh Tiêu rung lên một phen.

Tiếng chuông vang vọng thiên hạ, kiếm vấn tâm càng thêm khủng bố, tiếng kêu cũng thảm thiết hơn.

“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi như này là muốn đuổi cùng giết tận Chu thánh nhất mạch ta sao.”

Hồng Chính Thiên nhìn thấy cảnh này thì càng nổi trận lôi đình.

Keng.

Hứa Thanh Tiêu lắc lư Hạo nhiên văn chung. Hắn đã là Bán Thánh, lại mượn nhờ Hạo nhiên văn chung thì quả thật sức mạnh đã tăng cường, không người nào có thể ngăn cản.

“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi quá đáng rồi!”

Hồng Chính Thiên phát ra tiếng gầm gừ.

Hắn ta thật sự bạo phát rồi. Mỗi lần Hứa Thanh Tiêu làm Hạo nhiên văn chung chấn động thì người đọc sách Chu thánh nhất mạch lập tức thống khổ một phần. Mình càng nói thì Hứa Thanh Tiêu càng rung, đây quả thật là không để mình vào mắt đúng không?

Bình Luận (0)
Comment