Gào!
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa vang lên.
Chỉ thấy trong đỉnh Quốc Vận có một đầu chân long bay ra.
Chân long chao liệng trên bầu trời, phát ra từng đợt rồng ngâm. Những tiếng rồng ngâm này vang vọng khắp Trung Châu.
Sau đó chân long xoay quanh đỉnh quốc vận, rồi cuối cùng lại chui vào lại trong đó.
Bốn phía quanh thân đỉnh, hiện ra long văn!
“Đại Ngụy Long đỉnh!”
“Đây là Long đỉnh! Đại Ngụy quốc vận hoàn toàn thành hình, lột xác thành Long đỉnh rồi! Chuyện này! Chuyện này! Chuyện này… Năm đó ngay cả Thái tổ cũng không làm được.”
Trần Chính Nho chỉ lên nền trời, giọng nói của ông đầy vẻ không thể tin được, cuồng trong mắt của ông thì là niềm vui điên cuồng.
Thậm chí.
Đến giờ khắc này, Nữ đế Đại Ngụy cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mừng rỡ.
Là sự mừng rỡ không thể tin.
Hứa Thanh Tiêu có được dân ý Đại Ngụy, bây giờ hắn và quốc vận liên hệ với nhau, cộng thêm tạo hóa thành Thánh khiến cho quốc vận Đại Ngụy biến đổi, hình thành Long đỉnh.
Mặc dù không phải Long đỉnh trong truyền thuyết của Trung Châu, nhưng đỉnh hóa hình rồng, chuyện này thể hiện được vương triều đã hoàn toàn thăng cấp.
Là trời đất gia trì, khí vận vô song.
Nói một cách khác, hiện tại Đại Ngụy nếu muốn phái binh Bắc phạt, cho dù chỉ phái mười vạn binh cũng có thể quét sạch Man tộc!
Mười vạn thì đánh như thế nào?
Người không tới phía trước, thiên thạch từ trên trời rơi xuống trước hết đã oanh tạc Man tộc mười lần.
Sau đó Man tộc đại hạn, thiếu nước thiếu lương, cùng với việc xuất hiện một vài thiên tai nhân họa khác.
Khả năng lúc mười vạn dân đến Man tộc, mới phát hiện ra Man tộc đã chết sạch.
Nghe thì có chút phóng đại, nhưng nhất định là có khả năng.
Quốc vận hưng thịnh.
Đại Ngụy long đỉnh, đây là điều các đời đế vương Đại Ngụy trong suốt bảy trăm năm đều muốn thực hiện được.
Hôm nay.
Hứa Thanh Tiêu đã làm được.
Điều này thật đúng là khó mà tin được.
Mà đúng lúc này, Văn cung bất ngờ bắn ra vô số ánh sáng, Hồng thánh học khôn, hắn ta cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Muốn thẳng thừng thoát ly khỏi Đại Ngụy, không dám tranh đấu cùng với Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu thành Bán thánh, trận chiến này bọn họ đã thua.
Hơn nữa còn thua hoàn toàn.
Ở lại, chính là muốn chết.
Nhưng giờ phút muốn rời khỏi Văn cung này, Hứa Thanh Tiêu lại cất tiếng.
‘Lúc ta thành Thánh, chém hết ngụy quân tử trong thiên hạ.”
“Quân tử kiếm thứ ba, vấn tâm chi kiếm.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Không hề mang theo bất cứ tình cảm nào.
Trong chốc lát, văn kiếm vốn dĩ công kích Hứa Thanh Tiêu đột nhiên sụp đổ, toàn bộ sức mạnh của người đọc sách đều ngưng tụ lại thành Kiếm quân tử.
Đây là kiếm thứ ba.
Vấn tâm chi kiếm.
Tất cả mọi người đều biết.
Văn cung.
Lần này đại nạn rơi vào đầu.
Ngay khi tiếng của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Giữa trời đất cực kỳ yên tĩnh.
Thậm chí nên nói là yên tĩnh đến cực hạn.
Quân tử kiếm đầu tiên lúc trước đã tước đi tài hoa của người đọc sách trong thiên hạ.
Quân tử kiếm thứ hai đã khiến bọn họ thống khổ không chịu được.
Mà kiếm thứ ba này là kiếm vấn tâm.
Một kiếm này vang dội cổ kim, hỏi thăm tấm lòng quân tử.
Khi kiếm vấn tâm xuất hiện, tản ra giữa thiên địa, trước mặt tất cả người đọc sách đều xuất hiện một thanh kiếm vấn tâm.
Bất kể là ai, cho dù là Trần Chính Nho, Vương Tân Chí, cho dù là người đọc sách của Đại Ngụy Văn Cung.
Trước mặt mỗi người đều xuất hiện kiếm quân tử, trừ Bán thánh ra thì tất cả người đọc sách đều chịu trừng trị của vấn tâm kiếm.
Đương nhiên cũng không nhất định là trừng trị.
Nếu như ngươi không thẹn với lương tâm, ngươi làm những chuyện quân tử nên làm, vậy thì một kiếm này sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với ngươi.
Nhưng nếu như, ngươi là người đọc sách Nho đạo, ngươi tự nhận mình là quân tử, lại làm những chuyện của tiểu nhân, cứ như vậy, ngươi còn dám tự nhận là quân tử sao?
Ngươi còn mặt mũi nói mình là quân tử sao?
Đây là đạo lý thẳng thừng.
Một kiếm này của Hứa Thanh Tiêu, không phải là muốn mạng của bọn họ mà là để bọn họ cảm nhận được sự thống khổ.
Bởi vì người muốn mệnh của đám người đọc sách này, không phải mình mà là Chu thánh.
Bây giờ mình đã trở thành Bán thánh, có thể đi đến chỗ ở cũ của Chu thánh tìm được bản nguyên Chu thánh. Đợi đến khi tìm được bản nguyên Chu thánh, đó mới là tận thế của Văn cung.
Không, là tận thế của Chu thánh nhất mạch trong thiên hạ.
Tín ngưỡng của bọn họ, tổ tông của bọn họ, thần duy nhất trong lòng bọn họ đã hung hăng dạy dỗ đám người này một lần. Thậm chí, Hứa Thanh Tiêu cảm giác với tính tình của Chu thánh thì có lẽ sẽ quân pháp bất vị thân, thanh lý môn hộ.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu không muốn giết bọn họ. Giết bọn họ rồi có thể bịt miệng đám người này sao?
Nếu thật sự đồ sát sạch sẽ Văn cung, đến lúc đó lại làm ra một trận họa loạn. Trước mắt, việc mình cần phải làm là chỉ cần chèn ép lửa của bọn họ là được.
Sau đó dẫn xuất đại nhân vật chân chính của Văn cung.
Đây mới là việc Hứa Thanh Tiêu cần phải làm, những người này chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi, ngươi giết bọn họ rồi, ngược lại gây ra một thân rối loạn.
Có Chu thánh lật tẩy cho mình, Hứa Thanh Tiêu không rảnh tìm bọn họ để gây sự.
Đương nhiên, trừng phạt tất yếu không thể nào ít đi được, còn giết, thì để cho Chu thánh vậy. Đây chính là điều Chu thánh dặn đi dặn lại, hắn vẫn không có cách triệu hoán Chu thánh để người ta giương mắt nhìn xem. Vậy hắn sẽ làm chút chuyện cho Thánh nhân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu trở nên bình tĩnh.
Nhưng mà ngay lúc này, Quân tử kiếm đã tung ra.
Vút vút vút!
Kiếm khí cực nhanh, không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản. Có đại nho muốn dùng Hao nhiên chính khí để ngăn cản nhưng mà kinh ngạc phát hiện ra Hạo nhiên chính khí tràn ra sẽ bị quân tử kiếm hấp thu.
Hóa thành năng lượng càng mạnh hơn, xuyên qua trái tim bọn họ.
Trong chốc lát, tất cả người đọc sách đều bị nạn vấn tâm. Bọn họ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhưng mà trên tinh thần đã phải chịu phán định.
Đây là Thánh nhân phán định, không giả vờ được.
“A!!!”
Một tiếng kêu thét thảm thiết kinh khủng vang lên, xuất phát từ Văn cung Đại Ngụy. Là Tào nho.